Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 824
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:30:49
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta khi phiền muộn khôn nguôi, bèn ngoài dạo chơi giải sầu. Chẳng ngờ bắt gặp đám trẻ nhỏ đang nhặt lá cây chơi đùa bên bờ sông. Bọn chúng đang thi xem ai nhặt nhiều lá hơn, ai chiếc lá hơn.”
“Thấy , liền tìm một chỗ xuống, trầm ngâm quan sát một hồi. Quả nhiên, thấy một đứa bé khi nhặt một chiếc lá liền tỏ vẻ hài lòng, tiện tay ném . Ngay lập tức, một đứa trẻ khác chạy đến nhặt lấy, vẻ mặt hớn hở như tìm báu vật.”
“Những đứa trẻ khác liền nhạo đứa bé nọ, chê nó nhặt đồ bỏ của khác. Song đứa bé đáp rằng bọn chúng căn bản chẳng hiểu gì, rằng chiếc lá sắc xanh vàng xen lẫn, gân lá mạch lạc rõ ràng, thật đẽ. Nó còn mang về kẹp trong sách thành thẻ kẹp sách nữa chứ…”
“Mục đích mẫu kể chuyện , là để con hiểu rằng: vạn vật thế gian , thảy đều sẽ yêu thích, ca ngợi. Ví như thạch tín, phàm nhắc đến cho là kịch độc, kinh sợ đến mức tránh né kịp. Thế nhưng, nếu tam bá bá của con , e rằng sẽ vô cùng vui sướng, còn nghiên cứu xem cho t.h.u.ố.c như thế nào mới thích hợp.”
“Vật là như thế, cũng chẳng hề khác biệt.
Con so tài nấu nướng với Thủy Liễu, so việc thêu hoa cùng Trúc Diệp, so chuyện sách với Mễ Đậu, so võ công với phụ , đương nhiên sẽ bằng ai. nếu con so công phu với mẫu , so việc giặt giũ với Thủy Liễu, so sự dũng cảm với Trúc Diệp, so sức lực với Mễ Đậu, thì chẳng thứ đều vượt trội hơn ?”
“Con muôn vàn sở trường. Con hoạt bát, cởi mở, đối đãi với hiền lành chân thành. Ngày thường, hễ gặp ai hoạn nạn, con đều sẵn lòng tay tương trợ. Lại thêm vô cùng hiếu thuận với phụ mẫu. Bấy nhiêu thôi là điều , con trẻ nhà khác nào sánh với con.”
“Còn về chuyện mưu sinh , hết, con tuổi còn nhỏ, cần sớm gánh vác việc mưu sinh. Thứ hai, cũng cảm thấy, và phụ con cho con cơ hội rèn luyện thỏa đáng, nên con tìm thấy phương kế mưu sinh phù hợp với bản .”
“Tuy , cũng nghĩ, con chẳng cần quá mức sốt ruột chi. Cây cối mỗi ngày đều lớn thêm, ngày ngày ngắm ắt chẳng thấy điều gì. thời gian qua , bỗng nhận cây thành đại thụ che trời. Con cũng thế, mỗi ngày cứ những việc mà bản con cảm thấy nên là . Chờ đến thời khắc mấu chốt, con sẽ nhận chính cũng là một cây đại thụ, thể đội trời chân đạp đất…”
Tô Mộc Lam liền một tràng như , thấy Bạch Lập Hạ dường như hiểu đôi chút, song vẫn còn vương vấn nét mơ màng. Nàng mỉm , “Tóm , tuy phòng ngừa chu đáo, sớm chuẩn là điều tồi, nhưng đôi khi cũng chẳng nên tự tạo thêm gánh nặng cho bản quá nhiều. Quan trọng hơn cả, là hãy những việc mắt.”
"Hãy việc mắt, sự đều chu . Đến khi con ngoảnh đầu , con đường con qua sẽ vững chãi bình bao."
Bạch Lập Hạ gãi tai gật đầu, đáp lời: "Lời nương dạy, con phần nào lĩnh hội. Song con e rằng cần tĩnh tâm suy nghĩ thêm đôi chút, may mới tường tận đạo lý ."
"Chẳng cả, cứ suy nghĩ thấu đáo. Thời gian còn dài." Tô Mộc Lam mỉm : "Nếu đời sống trọn sáu mươi năm, thì nay con chỉ như một chồi non nhú cao nửa vách tường. Chớ vội vàng, cứ thong thả mà tiến bước."
"Thuở chẳng nương từng kể con về Phong Thần Bảng đó thôi, Khương Thái Công thuở thiếu thời gì cũng chẳng nên. Đến khi tuổi tác cập thời, mới thể phò tá Tây Chu bình định Thương triều. Con mới vài tuổi đầu suy nghĩ quá nhiều, cẩn thận kẻo tự mệt mỏi."
"Vâng." Bạch Lập Hạ sức gật đầu: "Con hiểu rõ , nương."
Thấy Tô Mộc Lam dường như thêm điều gì nữa, Bạch Lập Hạ dậy, cung kính : "Trời cũng còn sớm, nương hãy sớm nghỉ ngơi thôi. Con xin phép lui về tẩm phòng đây."
"Được." Tô Mộc Lam cũng dậy, dặn dò: "Trong bếp nồi nước ấm, con hãy pha nước ngâm chân hãy ngủ. Đầu nhỏ bé suy nghĩ bao điều, như một cây cung kéo căng. Giờ khắc chợt buông lỏng, ắt sẽ cảm thấy đầu óc đau nhức."
Ngâm chân để thả lỏng, con sẽ cảm thấy thư thái hơn nhiều."
"Vâng, nương." Bạch Lập Hạ đáp lời, vội vàng theo lời dặn, chờ đến khi chu việc mới trở về tẩm phòng nghỉ ngơi.
Bạch Thạch Đường thấy hai con trò chuyện xong, bấy giờ mới bước phòng. Thấy Tô Mộc Lam đang xoa thái dương, liền tiến gần, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng.
"Việc của lũ trẻ vẫn khiến nàng vất vả bận tâm."
Trong đám trẻ, chỉ Bạch Mễ Đậu là nam nhi, thường xuyên ở trường huyện học tập. Ba tiểu cô nương còn đều đến tuổi trưởng thành, cha như dầu gì cũng nên tránh mặt đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-824.html.]
Rất nhiều thời khắc, vẫn cần Tô Mộc Lam bận tâm nhiều hơn.
Hơn nữa, Bạch Thạch Đường nhận thấy, lũ trẻ dường như cận với nương như Tô Mộc Lam hơn là cận với phụ như .
"Ta là nương của bọn nhỏ, đó là lẽ đương nhiên thôi mà?" Tô Mộc Lam mỉm nhẹ: "Nhắc đến chuyện của lũ trẻ, ngày mai hãy cùng ghé Lục gia thăm hỏi một chuyến."
Sau rằm tháng , Tạ Quảng Bạch liền tay chặt đứt chân cho Lục Cảnh Nghiễn, đó nối liền xương cốt một nữa. Đã nhiều ngày qua cần cố định đôi chân cho .
Phẫu thuật như , nếu ở chốn phồn hoa hiện đại, cũng coi là một cuộc đại phẫu. Huống chi kỹ thuật y thuật hiện tại còn phát đạt như bao giờ.
Chặt đứt xương cốt e rằng sẽ khiến Lục Cảnh Nghiễn mất nửa cái mạng. Nay nối , thực là sống chẳng bằng c.h.ế.t.
Vạn Tân Nguyệt và Lục Văn Tình nhất định là đang nơm nớp lo âu.
Gà Mái Leo Núi
Tô Mộc Lam nhớ đến việc ghé thăm hỏi, an ủi Vạn Tân Nguyệt đôi chút. Nàng cũng xem Lục Văn Tình chuyện gì cần nàng hỗ trợ chăng.
Bởi lẽ Lục Văn trải qua biến cố trong nhà, dần dưỡng thành tính tình hiếu thắng. Dù gặp khó khăn, nàng cũng sẽ chịu chủ động thốt lời.
"Vâng." Bạch Thạch Đường gật đầu: "Vừa , cũng đến Linh Lung Các một chuyến."
Hai ngày gần đây, Quách chưởng quầy ghé nhà một chuyến, kể rằng mẫu của Trần Thượng lâm bệnh nặng liệt giường, đại phu thời gian chẳng còn bao lâu. Bởi , Trần Thượng xin từ chức, hồi hương chăm sóc mẫu , trọn đạo hiếu con.
Kẻ giúp việc đắc lực gắn bó nhiều năm như , bậc chủ nhân như y thể chẳng một ghé thăm cho lẽ?
Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam hàn huyên thêm chốc lát, cho đến khi canh khuya điểm, mới về tịnh thất an giấc.
Sáng hôm , khi Tô Mộc Lam thức giấc, trông thấy Bạch Lập Hạ đang tấn luyện quyền ngay trong phòng.
Trời đương lạnh cắt da cắt thịt, đôi tay nàng cái rét sớm đông tê cóng, ửng đỏ, thế mà trán Bạch Lập Hạ lấm tấm vài giọt mồ hôi. E rằng nàng luyện tập ở đây ít thời gian.
"Sao sớm tinh mơ tỉnh giấc bắt đầu luyện quyền ?"
Kể từ mùa đông năm ngoái, vì thời tiết quá giá lạnh, Bạch Lập Hạ chỉ luyện quyền buổi trưa hoặc khi chạng vạng. Đa phần các buổi sớm mai, nàng đều cuộn trong chăn ấm, chịu rời giường.
"Ta cảm thấy lời nương dạy quá đỗi chí lý, nên suy nghĩ quá nhiều, cứ việc mắt là đủ."
Bạch Lập Hạ thu thế, lau vội mồ hôi trán, cất lời: "Nếu thể lực, học quyền pháp, thì càng siêng năng tập luyện. Lỡ gặp biến cố gì, sẽ mạnh mẽ hơn ngày thường, dẫu cũng thể phát huy chút công dụng."
"Lời sai." Tô Mộc Lam khẽ gật đầu.
Nhìn dáng vẻ , ắt là Bạch Lập Hạ tiếp thu những lời nàng đêm qua.