Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 823

Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:30:48
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Lập Hạ vốn dĩ hoạt bát linh động, tinh quái tựa hồ ly nhỏ, phàm khi kẻ khác trêu chọc, nàng ắt sẽ buông lời lý lẽ cùn, hoặc đôi câu trêu ghẹo.

Nào là "Tuổi con còn thơ, mắt thường tinh tường bằng ?", hoặc "Ôi chao, xem con đây đang chuyên chú chép bài, chỉ cần thêm một nữa là , chớ nặng lời".

Dù vô lý nhất, cũng sẽ vội vàng đáp "Vô ý chép sai mất ".

Tuyệt nhiên sẽ chẳng an tĩnh, ngoan ngoãn như hôm nay…

Gà Mái Leo Núi

Sự tình dị thường, tất điều kỳ lạ.

Bạch Học Văn nhận thấy điều bất thường, ánh mắt lộ vẻ hứng thú, dõi theo Bạch Lập Hạ.

Bạch Lập Hạ cúi gằm đầu, thấp giọng đáp, "Chẳng qua cổ họng con đau rát, chẳng cất lời thôi."

"Song giọng con khi tan học gọi bạn vẫn lảnh lót lắm, chẳng hề giống cổ họng khó chịu chút nào."

Bạch Học Văn trầm ngâm chốc lát, tiếp lời, "Thôi , con cũng chớ chép nữa, cứ về nhà . Chép xong , ngày mai mang tới đây là ."

"Tạ ơn ." Bạch Lập Hạ khẽ đáp, vội vàng thu xếp đồ đạc. Nàng bước sân, cùng Cố Vân Khê đang chờ đợi, hai liền trở về nhà.

Bạch Học Văn sắp xếp thư phòng, khép cửa lớp học trong tộc. Do dự chốc lát, lão bê chiếc ghế băng dẫm lên, liếc qua bức tường sân kề bên. Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê còn trong sân, chỉ thấy Tô Mộc Lam đang đùa nghịch hoa cỏ đằng xa, cất tiếng gọi lão một tiếng.

Tô Mộc Lam đang ở phía trồng một cây hoa mới, lúc tay nàng còn dính đầy bùn đất. Nàng múc nước rửa tay, mới khoan thai tiến .

Nhìn thấy lão hết đông ngó tây, dáng vẻ phần thần bí, nàng khẽ mỉm . "Tiên sinh lẽ chút đồ ăn vặt chăng? Hôm nay trong nhà bánh hạt dẻ ngào mật."

Bạch Học Văn vốn dĩ chẳng ý . Hít hà mũi, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm ngọt thoang thoảng từ tư gia Tô Mộc Lam, lão tặc lưỡi, chẳng chút nghĩ ngợi mà gật đầu lia lịa. "Cũng , song lấy ít thôi, ăn xuể nhiều đến thế."

Tô Mộc Lam phòng, lấy giấy dầu bọc một túi bánh hạt dẻ ngào mật thật lớn, đưa qua đầu tường, nhét tay lão. "Thời tiết lúc se lạnh, bánh cũng dễ cất giữ, cho quá nhiều mật, khi ăn cũng quá ngọt đến ngấy."

"Ưm." Bạch Học Văn gật đầu lia lịa như giã tỏi, đoạn vui vẻ cất đám bánh hạt dẻ ngào mật . Khi nhảy xuống khỏi ghế băng, lão mới chợt nhớ việc chính tìm Tô Mộc Lam để , lập tức gương mặt già nua ửng đỏ, khẽ ho một tiếng, cất lời, "À mà đến, tìm nàng vốn dĩ cũng chuyện nghiêm túc…"

Sau khi dùng xong bữa tối, Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê như thường lệ giúp đỡ thu xếp chén đũa.

Đợi xong xuôi việc, Tô Mộc Lam gọi Bạch Lập Hạ đang định về phòng: "Mấy ngày nay nương thấy con vẻ chất chứa nỗi lòng? Phải chăng chuyện gì khó chăng? Nếu ngại, thử với nương một tiếng xem ."

"Chẳng chuyện gì khó cả, chỉ là khi lớp học trong tộc khai mở, bài học phần nặng, nên con chút khó tiếp thu trọn vẹn. Song cũng chẳng gì đáng lo, cứ từ từ học là . Phụ mẫu chẳng từng dạy rằng, sách vốn là để minh tỏ lẽ , nữ nhi vốn chẳng thể thi cử tranh công danh gì. Con tiếp thu chậm đôi chút, cũng chẳng trễ nải việc học." Bạch Lập Hạ đáp một cách úp mở.

Tô Mộc Lam thấy , Bạch Lập Hạ một lúc lâu, mới tiếp tục cất lời, "Con tưởng thể giấu nương ?"

Bạch Lập Hạ khẽ gãi vành tai, "Con ngay là thể giấu nương mà…"

"Đã thể che giấu, thì đừng giấu giếm nữa. Hãy rõ ràng cho nương , nếu con thật sự hóa giải khúc mắc trong lòng, nương cũng thể giúp con nhận, xem liệu thể chỉ dẫn cho con ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-823.html.]

Nghe Tô Mộc Lam , Bạch Lập Hạ vẫn chần chừ một lát, mới ngượng ngùng mở lời: "Chính là con cảm thấy, chính chẳng nên trò trống gì…"

"Đang yên đang lành, suy nghĩ như ?" Tô Mộc Lam bất chợt ngạc nhiên.

Trong bốn đứa trẻ ở nhà, Bạch Lập Hạ là đứa tính tình hướng ngoại nhất, ngày thường việc luôn hấp tấp, Tô Mộc Lam luôn cảm thấy Bạch Lập Hạ là một cực kỳ tự tin, nội tâm vô cùng mạnh mẽ.

Thật ngờ Bạch Lập Hạ lúc tự hạ thấp bản như .

"Chính là con cảm thấy đại tỷ tay nghề nấu ăn xuất chúng, hiện giờ đến Hồng Vận Lâu học nghề, nhất định sẽ trở thành một đầu bếp tài nghệ cao siêu. Còn Mễ Đậu thì cần , chăm chỉ hiếu học, đầu óc thông minh, thể thi đậu Trạng Nguyên , nhưng ít nhất cũng thể đỗ đạt công danh trở về."

"Trúc Diệp thì theo Tần ma ma học thêu thùa, thiên phú chịu khó học hỏi, Tần ma ma cũng lợi hại, đồ thêu ở kinh thành cũng thể . Sau Trúc Diệp nhất định cũng thể trụ cột ."

"Chỉ còn mỗi con, cao chẳng cao thấp chẳng thấp, học gì cũng chẳng nổi bật, nên trò chống gì…"

Bạch Lập Hạ càng , giọng càng hạ thấp vài phần, đầu càng cúi thấp hơn: "Đọc sách thì cả ngày hiếu học, lý giải văn chương cũng bằng khác, chữ thì càng nên hồn."

"Còn về công phu, mặc dù suốt ngày theo cha học, nhưng thực tế cũng chỉ là khoa chân múa tay, học cái gì đáng giá. Nếu gặp chuyện gì, cũng thể phát huy tác dụng."

"Lĩnh vực nấu ăn, nữ công càng nổi. Cố gắng lắm thì cũng chẳng thỏa cho cam. Con , cảm thấy chính thật sự một thứ gì thể gọi là ưu điểm cả."

"Cho nên con cảm thấy chính thật sự vô dụng, cũng thể dựa cái gì để mưu sinh. E rằng phần lớn sẽ dựa cha nuôi sống con, thật là quá hổ…"

Tô Mộc Lam Bạch Lập Hạ bộc bạch rõ ràng chuyện như , đầu tiên là ngạc nhiên, đó mím môi gì.

Đây hẳn là quãng thời gian m.ô.n.g lung mà mỗi đứa trẻ đến thời kỳ trưởng thành đều trải qua, đặc biệt là đang ở tuổi mới lớn, nhưng trưởng thành. Tóm , chúng sẽ tự vấn một chút về những điều liên quan tới tương lai của .

Nếu đứa nhỏ vô cùng ưu tú, nó nhất định sẽ tràn đầy tự tin và tin tưởng đối với những kế hoạch và dự định trong tương lai muôn màu muôn vẻ của .

nếu đứa nhỏ là một đứa trẻ bình thường, đặc biệt là giống như Bạch Lập Hạ, tỷ đều là những tài năng, thế cho nên con bé càng thấy trở nên tầm thường. Sau khi thấy khác tỏa ánh hào quang chói lọi, nó nhịn hoài nghi chính sẽ trở nên thế nào.

"Ngày thường thấy con tùy tiện, chỉ nghĩ con là một vô tư, mắt chỉ thấy hạnh phúc. Tại nương lơ là quá ."

Tô Mộc Lam : "Khi nương lớn bằng tuổi con bây giờ cũng suy nghĩ khác gì con, đầu óc m.ô.n.g lung, chính thể cái gì, nên cái gì, đặc biệt khi thấy khác ăn thì càng cảm thấy chính bằng khác."

" mà nương…"

Bạch Lập Hạ khỏi ngỡ ngàng Tô Mộc Lam.

Song rõ ràng mẫu tài nghệ bếp núc thượng thừa, tháo vát quán xuyến việc, am tường chuyện buôn bán đến nhường , Bạch Lập Hạ thầm nghĩ, trong vòng trăm dặm chốn , hiếm nữ tử nào sánh cùng mẫu .

“Ấy là chuyện về , chứ khi ở tuổi con, cũng chẳng khác con là bao.”

Tô Mộc Lam kéo Bạch Lập Hạ xuống ghế dài trong chính sảnh, quây quần bên bếp lò sưởi ấm, “Khi , chỉ cảm thấy thực sự vô dụng, việc gì cũng chẳng thiên phú, học hành cũng chẳng nên hồn.”

 

Loading...