Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 822

Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:30:47
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Lập Hạ cầm theo con diều hình bướm của , về phía nơi đông nhất.

Trong chớp mắt, liền khuất dạng.

Khương Hoán Nhuận siết nhẹ con diều trong tay, hớn hở sai Mặc Thư giúp thả diều lên cao.

Hôm nay trời gió, hơn nữa gió thổi , cực kỳ thích hợp để thả diều. Diều của Khương Hoán Nhuận chẳng mấy chốc bay vút lên cao, cứ thế bay càng lúc càng xa.

"Diều của thiếu gia bay thật cao, ngài thả diều thật tài tình!" Mặc Thư bên cạnh cất lời khen ngợi.

"Không thả tài tình, mà là nơi đây đủ rộng rãi để diều thể bay cao." Khương Hoán Nhuận mỉm ngớt.

Tại thôn trang của cũng thú vui thả diều, nhưng bên trong thôn chẳng nơi nào rộng rãi, thoáng đãng như , cũng đông đảo chơi đến thế, bởi chơi mãi cũng chẳng thấy vui thú gì. Vẫn là nơi khiến cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.

Khương Hoán Nhuận cứ thế chạy miệt mài khắp nơi, cho đến khi mồ hôi túa như tắm cũng chẳng chịu dừng chân. Chờ đến khi vầng dương bắt đầu ngả bóng về tây, Mặc Thư liên tục giục giã, lúc mới chịu thu dây diều, chuẩn về.

Mà các hài tử trong nhóm thả diều lúc cũng bắt đầu thu dây và diều của bản . Cánh diều bay cao nhất quả thực thể đuổi theo nữa, giờ đây chạy đến mỏi mệt, gió cũng trở nên mạnh, lũ trẻ sợ chính tốn công diều hư hại, liền nghĩ chi bằng trở về , ngày mai đến so tài tiếp.

Khương Hoán Nhuận tìm kiếm khắp nơi xung quanh cũng tìm thấy vị cô nương ban cho cánh diều để chơi.

"Thiếu gia tìm kiếm điều chi ?" Mặc Thư hỏi.

"Ta tìm vị cô nương ban nãy." Khương Hoán Nhuận đáp. "Vô cớ giữ cánh diều của , thật chút áy náy trong lòng."

Dẫu ban tặng cầu hồi báo, thoạt cũng chẳng hề mong đợi hồi đáp, nhưng việc cầu là một nhẽ, còn việc đáp là một nhẽ khác.

"Có lẽ là hồi phủ ." Mặc Thư cũng tìm kiếm một lượt quanh đây, vẫn thấy bóng dáng Bạch Lập Hạ, đành khuyên Khương Hoán Nhuận. "Có điều thiếu gia cũng đừng quá sốt ruột. Giờ đây chúng thời gian tìm kiếm, đợi lát nữa chút rảnh rỗi cũng muộn."

"Chẳng ban nãy cũng kẻ từng nhắc đến , đa phần hài tử nơi đây đều thuộc thôn Bạch Gia, vị cô nương coi khinh bạc tiền, đoán chừng là thôn Bạch Gia , gia cảnh phú quý. Đến khi đó chỉ cần hỏi thăm chút ít liền thể tìm ."

"Nếu thiếu gia báo đáp ân tình cánh diều , đến lúc đó kẻ hèn chạy đến đây một chuyến là , tuyệt đối để kẻ khác coi thường Khương gia , thiếu gia cứ yên tâm ."

Nghe Mặc Thư thế, Khương Hoán Nhuận khẽ gật đầu: "Đành thôi, chúng hãy hồi phủ ."

Trời chẳng còn sớm nữa, nếu còn chần chừ thêm nữa, e rằng về đến nhà sẽ lão gia rầy la. Mặc Thư thấy thế, vội đưa Khương Hoán Nhuận trở xe ngựa, cất kỹ cánh diều, cẩn thận lau sạch bùn đất quần áo và giày của tiểu thiếu gia một lượt, tránh cho việc khi về phủ lão gia phát giác.

Thoáng chốc tới ngày rằm.

Gà Mái Leo Núi

Thôn Bạch Gia dựng đài diễn hí, từ ngày mười bốn bắt đầu ca vũ liền ba ngày, náo nhiệt y hệt như năm nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-822.html.]

Sau khi trải qua lễ Nguyên Tiêu tưng bừng, hương vị của năm mới vơi hơn nửa, các hộ gia đình bắt đầu bước một năm lụng vất vả. Qua ngày rằm, Bạch Thủy Liễu liền lên đường đến Hồng Vận Lâu tiếp tục học việc bếp núc.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam dẫn các hài tử cùng phủ thành để tiễn Bạch Thủy Liễu đến nơi. Lúc mang theo ít nấm tươi và các loại nấm khô cho Hồng Vận Lâu.

Hiện tại Hồng Vận Lâu định kỳ thu mua các loại trứng muối, trứng vịt Bắc Thảo cùng nước sốt nấm từ thôn Bạch Gia. Những món giờ tiện đem đến thêm nữa, còn về nấm tươi và nấm khô , vì hình thức đẽ hơn hẳn những loại thông thường, nên thích hợp để đầu bếp La dùng thử và chế biến.

Đầu bếp La hoan hỉ vô ngần khi thấy những món quà , càng trịnh trọng cam đoan với Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam rằng hãy yên lòng, lão nhất định sẽ tận tình chăm sóc Bạch Thủy Liễu.

Năm nay Bạch Thủy Liễu mười bốn tuổi, thấy sắp đến tuổi thành nhân, dẫu một một nơi đất khách cũng thể tự lo liệu chu .

Dù hài tử lớn khôn đến , trong lòng phụ mẫu vẫn vẹn nguyên nỗi ưu tư. Nghe lời Đầu bếp La , tâm khảm Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng an ủi ít nhiều.

Tiễn xong Bạch Thủy Liễu, đó, Bạch Mễ Đậu cũng đến lớp học ở huyện thành. Y cho rằng nơi đó gần nhà hơn phủ thành nhiều phần. Vả , vì gia đình chuyên buôn bán, thường xuyên qua huyện thành, nếu thiếu thốn chi đó cũng thể kịp thời đưa tới.

Hơn nữa, Bạch Mễ Đậu là một nam nhi, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam chẳng y thành kẻ yếu đuối quá mức, chỉ dặn dò đôi lời, đưa y đến tận cửa học đường huyện.

Bạch Trúc Diệp bày tỏ ý nguyện đến ngụ nhà Tần ma ma một thời gian. Nguyên do là Tần ma ma tuổi cao. Mặc dù Quách chưởng quầy và đám tiểu nhị thường xuyên chăm sóc, song quả thực nhiều việc đôi lúc tiện bề lo liệu.

Dẫu thể mua một tiểu nha đầu để chăm lo cho bà, nhưng theo Bạch Trúc Diệp thấy, nàng vốn là đồ của Tần ma ma, mà Tần ma ma một lòng tận tâm dạy bảo nàng. Bởi , nếu đích nàng đến phụng dưỡng sẽ càng danh chính ngôn thuận, thêm phần chu đáo tỉ mỉ.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cân nhắc đôi chút chấp thuận chuyện . Bạch Trúc Diệp ngày càng khôn lớn, tâm tư tự chủ cũng càng mạnh mẽ. Năm ngoái thường xuyên đến hậu viện Linh Lung Các học thêu thùa. Dù mỗi ngày đều trở về nhà, song Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nhận thấy, dẫu hai bọn họ theo dõi sát , Bạch Trúc Diệp vẫn cách cân bằng giữa học hành và nghỉ ngơi một cách hợp lý.

Sống ở đời, cần ơn. Bạch Trúc Diệp vốn mang tấm lòng tri ân, há thể ngăn cản nàng ư?

Tuy nhiên, hai ngụ tại huyện thành, những việc lặt vặt cần lo liệu thật sự ít, đặc biệt là những việc riêng tư nhỏ nhặt, quả khiến phiền hà, mệt mỏi. Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam bèn tìm đến chỗ mai mối ở huyện thành, chọn một tiểu nha đầu năm nay mười ba tuổi, qua thì lanh lợi, tháo vát nhanh nhẹn, tên là Hồng Nhung, chuyên trách việc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày cho Tần ma ma và Bạch Trúc Diệp.

Trong thời gian ngắn, từng hài tử đều lượt rời nhà. Chỉ Bạch Lập Hạ còn ở . Cố Vân Khê thấy , càng cớ để ở , suốt ngày chẳng thiết tha về nhà.

Dù vì các tỷ, lượt rời xa tổ ấm mà trong lòng Bạch Lập Hạ khó chịu, nhưng nghĩ đến một hữu nhân thiết là Cố Vân Khê luôn ở bên cạnh, ở trong nhà còn thể bạn với phụ mẫu, lòng nàng cũng dần an trở .

Song vẫn còn vương vấn nỗi buồn.

Một ngày khi buổi học kết thúc, Bạch Lập Hạ Bạch Học Văn giữ . Nguyên do là bởi vì nàng trong lớp thất thần, giảng dạy.

Bạch Học Văn phạt nàng buổi học thành bài vở lớp, những bài văn chương học ban ngày, chép ba lượt. Bạch Lập Hạ gật đầu, an tọa chỗ của , rầu rĩ chép phạt.

Bạch Học Văn trong phòng, dõi mắt nàng. Vừa nhấp chén , quan sát nàng chép bài văn. Nhìn mãi, y vươn tay cốc mạnh đầu Bạch Lập Hạ một cái: "Viết sai , con xem chữ của con, sai lệch kìa."

Bạch Lập Hạ chăm chú xem xét , quả nhiên thấy sai chữ. Vội vàng đặt tờ giấy cũ sang một bên, nàng lấy một tờ mới , bắt đầu chép từ đầu. "Sao con bé hôm nay quái lạ đến , bỗng dưng ngoan ngoãn như thế?" Bạch Học Văn vuốt chòm râu điểm bạc, thoáng hoài nghi.

 

Loading...