Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 821

Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:30:46
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiều thả diều ở chốn như , chắc chắn là bán diều.

Cho dù diều để bán, phần lớn những thả diều tại đây đều thuộc các hộ gia đình nông dân, ban cho chúng vài đồng tiền, kiểu gì những đứa trẻ cũng sẽ lời.

Khương Hoán Nhuận cảm thấy đây là vấn đề to tát.

Thấy chủ nhân nhà , Mặc Thư cũng chẳng dám chối từ, chỉ bảo đ.á.n.h xe dẫn xe ngựa tiến đến gần hơn một chút. Chờ đến khi xe ngựa thể tiếp nữa liền đỡ Khương Hoán Nhuận xuống xe, về phía những đứa trẻ đang thả diều .

"Thật nhiều diều, mà mắt nữa."

Gà Mái Leo Núi

Khương Hoán Nhuận bọn trẻ đang vui đùa ở đằng , tiếng hớn hở lay động, khiến cầm lòng mà khóe miệng ngừng cong lên. Lại ngửa đầu những cánh diều lớn nhỏ khác bay lượn bầu trời, chỉ cảm thấy đôi mắt của xuể hết .

Mặc Thư thấy Khương Hoán Nhuận thích những cánh diều , liền nhanh chóng chạy đến chỗ những đứa bé ở gần đó, hỏi xem ai đồng ý bán diều .

Người thả diều tại đây chủ yếu là dân làng Bạch Gia, trong nhà cũng đều dư dả, lúc thấy tới mua diều, ngay cả giá tiền thế nào cũng chẳng hỏi, chỉ lắc đầu lia lịa như trống bỏi.

Thứ nhất là giữ gìn thể diện, đây chính là vật thể dùng tiền để mua , thể dễ dàng đem bán ?

Huống hồ, con diều đang cầm tay đây là do chính tự tay dán lấy. Dẫu nó là vật báu ngàn vàng khó cầu thì phần cường điệu, nhưng tuyệt nhiên khó lòng mua bằng tiền bạc tầm thường.

Mặc Thư hỏi một lượt, thấy chẳng ai chịu bán diều, liền thất vọng rũ rượi, chỉ dám tóm tắt đại khái cho Khương Hoán Nhuận . Sau đó, sợ y vui, liền khuyên nhủ: "Thiếu gia đừng buồn bã, tiểu nhân ngày rằm tháng Giêng, bọn họ đều thả diều ở chốn . Tiểu nhân trở về sẽ tự tay dán cho thiếu gia một chiếc, ngày mai cùng thiếu gia đến đây vui chơi ."

"Phụ mẫu quản giáo nghiêm khắc, ngày mai e rằng thể ngoài ." Lúc Khương Hoán Nhuận chỉ một lòng một nghĩ cách tìm diều để cùng khác vui chơi, căn bản chẳng để ý đến lời Mặc Thư. Y chỉ quan sát, xem trong tay ai còn diều để ngỏ ý bán . Diều đang thả thì khó mà mua , nhưng những chiếc diều còn dư trong tay, tất khả năng giao dịch.

Tìm tìm , cuối cùng y phát hiện một tiểu cô nương đang bên bờ ruộng, trong tay cầm hai chiếc diều. Khương Hoán Nhuận thấy , chẳng thèm sai Mặc Thư hỏi, chính lập tức chạy đến cất lời: "Xin hỏi, diều trong tay cô nương thể bán cho một chiếc chăng?"

"Bán diều cho ngươi ư?" Bạch Lập Hạ ngờ bỗng dưng hỏi , kinh ngạc đ.á.n.h giá Khương Hoán Nhuận một hồi. Khi thấy trang phục của , nàng khẽ mỉm : "Chắc hẳn ngươi là ở thôn trang phía tây nhỉ? Nhìn dáng vẻ của ngươi, đoán chắc ngươi thấy nhiều ở đây thả diều nên trong lòng ngứa ngáy, cùng vui chơi ?"

Bị trúng tâm tư, Khương Hoán Nhuận gãi gãi vành tai, khúc khích.

"Có điều, diều thể bán . Không chỉ , e là nơi chẳng ai chịu bán diều ." Bạch Lập Hạ .

"Vì ?" Khương Hoán Nhuận tò mò hỏi, tiếp đó đưa tay tháo túi tiền eo xuống: "Ta thể trả giá cao mà." Y còn thêm: "Năm lượng bạc một chiếc diều, cô nương bằng lòng bán ?"

Khương Hoán Nhuận từng đám tùy tùng rằng các hộ nông dân gần đây cuộc sống đa phần là khốn khó. Năm lượng bạc đủ cho cả nhà họ chi tiêu trong một năm, một trưởng thành ngoài kiếm kế sinh nhai, một năm cũng chắc thu ngần . Y giá năm lượng bạc, tin tiểu cô nương mắt bán diều cho .

"Thật sự là bán." Bạch Lập Hạ mỉm dứt, "Chiếc diều chúng mất mấy ngày mới dán xong. Đệ của còn tự giúp đề thơ đó nữa. Đây thứ năm lượng bạc là thể mua ."

Thế mà nàng cảm thấy năm lượng bạc là ít ỏi… Khương Hoán Nhuận cảm thấy mất mặt, đỏ bừng mặt : "Ta trả mười lượng!"

"Đừng mười lượng, ngươi cho một trăm lượng cũng . Thứ ngàn vàng đổi." Bạch Lập Hạ liếc Khương Hoán Nhuận một cái, cầm hai chiếc diều trong tay mà ngạo nghễ rời , chẳng thèm đầu .

Sắc mặt Khương Hoán Nhuận lập tức sa sầm, lòng đầy thất vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-821.html.]

Đám tùy tùng bên cạnh đều nghi ngại bóng dáng Bạch Lập Hạ, lẩm bẩm : "Thiếu gia đừng để ý đến nàng . Lòng tham đáy, đích thị là con nhà nông mà đòi một trăm lượng cũng bán, sợ lời lớn mất thể diện ?"

"Các ngươi ít lui tới thôn trang gần đây ?" Một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi Khương Hoán Nhuận cùng Mặc Thư giải thích: "Có lẽ các ngươi , những đứa trẻ thả diều nơi phần lớn đều là trong thôn Bạch Gia."

"Thôn Bạch Gia là thôn trù phú nhất trong các thôn lân cận chúng . Trong thôn xưởng dệt cùng lều nấm, thu về vô tiền bạc, khiến dân chúng ai nấy túi tiền đều rủng rỉnh. Ta ngay cả nhà nghèo nhất cũng bữa nào thiếu thịt cá."

"Hiện giờ bọn họ thả diều là do trong gia học , ai diều , ai thả diều cao sẽ trọng thưởng. Thôn Bạch Gia tự hào về gia học của , đương nhiên càng coi trọng danh dự , chẳng thèm mấy lượng bạc đó của ngươi."

"Nếu thật sự thưởng ngoạn cuộc vui, cứ lên trấn mua lấy một con diều về, cùng giải trí là . Nếu cứ khăng khăng mua diều của đám trẻ thôn Bạch Gia, chi bằng từ bỏ ý nghĩ đó thôi."

Thiếu niên dứt lời, bên cạnh gọi , liền phất tay chào cùng bạn hữu rời .

Khương Hoán Nhuận trầm ngâm gật đầu: "Thì , thảo nào những con diều đều độc đáo lạ thường, chẳng giống những con diều bày bán bên ngoài, với đủ kích cỡ lớn nhỏ."

Chính bởi những con diều đặc biệt, nên càng khát khao sở hữu. Giờ thể mua , ý niệm một con diều trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn bội phần.

Thế nhưng, như lời hỏi tiểu cô nương ban nãy, dò hỏi thêm vài khác, nhưng chẳng ai chịu bán cho tiểu tử .

Vẻ mặt Khương Hoán Nhuận bỗng chốc ủ ê, rầu rĩ cúi đầu chẳng cất lên nổi.

"Chưa mua diều ?" Bạch Lập Hạ về nhà lấy nước uống cho các tỷ , khi trở thấy Khương Hoán Nhuận vẫn còn nán nơi , liền tới mặt hỏi.

"Ừ." Khương Hoán Nhuận gật đầu.

Tiểu tử trông nhỏ hơn nàng một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ mong chờ, khiến Bạch Lập Hạ nhớ đến những năm , khi Tô Mộc Lam còn ngây thơ dại khờ.

Thuở , nàng cùng cũng luôn hướng ánh mắt mong chờ khác vui chơi, ngưỡng mộ đến mức đỏ hoe mắt.

Tuy rằng tiểu tử thoạt vì nghèo đói, mà khao khát đến thế, e là trong nhà quản lý nghiêm khắc, chẳng cho tùy ý ngoài chơi, cũng thật đáng thương .

Bạch Lập Hạ trầm ngâm chốc lát: "Nếu ngươi thật sự chơi, con diều tặng ngươi đó. Trên mặt diều thơ do , còn chép , chữ tuy chẳng đẽ là bao, song cũng tàm tạm, dùng để nhận khi diều bay lượn . Ngươi cứ cầm lấy chơi ."

Vừa dứt lời, Bạch Lập Hạ đưa cho Khương Hoán Nhuận một con diều hình chim ưng.

"Bao nhiêu tiền?" Khương Hoán Nhuận vội vàng sờ túi tiền.

Túi tiền của nhỏ, bên trong chỉ mấy lượng bạc. Khương Hoán Nhuận thấy , vội gọi Mặc Thư lấy thêm tiền, đưa cho Bạch Lập Hạ.

"Chẳng cần tiền , ngươi cứ cầm lấy chơi ." Bạch Lập Hạ đưa diều cho .

Khương Hoán Nhuận sửng sốt đón lấy, ngước Bạch Lập Hạ, cất lời cảm tạ.

"Vậy ngươi cứ chơi ở đây , tìm tỷ của ."

 

Loading...