Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 820
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:30:45
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Vĩnh Lạc hiển nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái liền tặc lưỡi.
Chẳng mấy chốc, bé con liền gây tiếng động nữa, chìm giấc ngủ say.
"Đứa nhỏ , tối qua ngủ một giấc dài , bây giờ mới dậy một lát mà buồn ngủ ." Phùng thị thấy Bạch Vĩnh Lạc ngủ say, liền đưa tay đón bé về.
Bạch Vĩnh Lạc ăn khỏe nên bụ bẫm chắc nịch, ôm chắc tay. Sau khi ôm một lát, Tô Mộc Lam liền cảm thấy cánh tay mỏi.
Phùng thị ôm bé Vĩnh Lạc trong phòng, cởi áo ngoài, đặt xuống giường, đắp lên một lớp chăn mỏng.
Tiểu Thúy chỉ ở trong phòng , đóng đế giày.
Trước đây, việc may vá trong nhà đều do Tiểu Thúy và Phùng thị tự tay . giờ đây, Linh Lung Các trang phục với chất liệu , tay nghề cao, nên phần lớn y phục trong nhà đều Phùng thị mua từ Linh Lung Các, chỉ giày là tự .
Hiện tại Tiểu Thúy đang đóng đế giày cho Bạch Vĩnh Hòa , chuẩn xong hai ngày nữa khi Bạch Vĩnh Hòa khai giảng để đưa tới trường huyện, tiện để đổi thường xuyên.
Bạch Vĩnh Lạc ngủ ngon lành, Tiểu Thúy bé nhoẻn miệng . Nàng lấy cái dùi để điểm tựa dán đế giày.
Bên ngoài, Phùng thị và Tô Mộc Lam trò chuyện với trong sân, Bạch Thạch Đường đang dẫn một đám trẻ con dán diều ở đằng .
"Thạch Đường nhà quả là thật lòng yêu thương con cái, bọn nhỏ chơi gì là liền cùng chơi một chỗ với chúng." Phùng thị chuyện chu miệng.
"Chẳng giống như nhà , cả ngày bận hết việc nọ việc , cũng chuyện nhiều cùng con cái."
"Kim Bắc ca rảnh chuyện với bọn trẻ chẳng là vì ngoài công việc bận rộn thì mối bận tâm dành hết cho tẩu , tẩu còn hổ ?" Tô Mộc Lam trêu ghẹo Phùng thị.
Đây quả là lời thật. Hễ Bạch Kim Bắc cửa một chuyến, khi trở về nhất định mang đủ túi nọ túi đồ vật. Ngoài việc hiếu thuận với cha , những thứ còn đều là dành cho Phùng thị.
Còn về phần hai Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Vĩnh Lạc, nếu Phùng thị dặn dò mua cái gì, phần lớn cũng chủ động mang về.
Phùng thị đỏ mặt lên, khẽ nhéo một cái cánh tay Tô Mộc Lam : "Muội cũng giễu cợt ."
"Không giễu cợt, giễu cợt." Tô Mộc Lam né tránh sang một bên, ha hả. "Chẳng qua là năm nay còn tới ngày mười lăm, thấy bóng dáng của Kim Bắc ca thế?"
"Nghe tương nấm và trứng muối sắp một vị thương khách mới đến mua. Vị khách quả là may mắn, bởi cuối năm ngoái, do bận rộn nhiều việc nên chậm trễ ở huyện thành, qua đón Tết ngay tại đây."
Phùng thị đáp lời, "Mấy ngày nay, đều đang bàn bạc để chốt hạ giao dịch , thiết lập mối ăn buôn bán lâu dài."
"Ngoài , cũng dặn Kim Bắc đến huyện thành tìm xem nha đầu nào hợp ý , chuẩn mua thêm hai về."
"Muội thấy Tiểu Thúy việc cần mẫn, siêng năng, chẳng mấy khi ngơi tay, cớ gì tẩu mua thêm nha đầu nữa?" Tô Mộc Lam khẽ lộ vẻ kinh ngạc.
Chung quy, nhà bọn là hộ nông dân, ngày thường nhiều phép tắc như chốn quyền quý. Phùng thị vốn là ngăn nắp, cũng sai nha đầu sắp xếp quá nhiều việc nhà. Vả , đây Phùng thị từng bảo, trong nhà vẫn nên là một nhà sinh sống mới cảm thấy an yên, bằng sẽ cảm giác xa lạ, tự tại.
"Chính là vì cần Tiểu Thúy hầu hạ nữa, nên mới nghĩ nhân lúc con bé còn ở nhà thì rước mới về, để con bé hỗ trợ dạy dỗ, đỡ đến lúc đó còn bận tâm chỉ bảo từng li từng tí."
Thấy gương mặt Tô Mộc Lam vẫn còn vương vấn sự hồ nghi, Phùng thị hiền, giải thích, "Tuổi tác của Tiểu Thúy cũng chẳng còn nhỏ nữa , tính toán cho nàng xuất phủ sớm hơn một chút, thu xếp giúp nàng tìm mối lương duyên, cũng là để đáp đền tình nghĩa chủ tớ bấy lâu."
"Thì là ." Tô Mộc Lam gật gật đầu, "Trông điệu bộ của tẩu, e là trong lòng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-820.html.]
"Ta thì chọn ai cả, điều chính Tiểu Thúy ưng ý một ." Phùng thị đến híp cả mắt, "Người cũng quen đó, chính là Trương Môn Nghĩa của thôn Trương Gia."
"Là ư?" Tô Mộc Lam kinh ngạc, song đó liền gật đầu lia lịa, "Người xem cũng tệ."
"Ta cùng Kim Bắc cũng đồng tình, Trương Môn Nghĩa là từng trải, điềm đạm, xử sự thật thà, ngoài việc tuổi tác lớn hơn Tiểu Thúy nhiều, thì các phương diện khác đều chẳng gì đáng chê trách."
" chẳng ai bằng tình ý của Tiểu Thúy dành cho . Nam nhi mà, lớn hơn một chút sẽ càng chín chắn, yêu thương thê tử hơn, cũng chẳng chuyện gì to tát."
Gà Mái Leo Núi
Phùng thị khẽ thở dài, "Có điều Tiểu Thúy từng tặng Trương Môn Nghĩa mấy đôi giày, mà hề từ chối, còn tặng đáp lễ nhiều thịt dê cho Tiểu Thúy. Xem chừng trong lòng cũng chán ghét Tiểu Thúy."
"Thế nhưng, ý tình của Tiểu Thúy rõ như ban ngày, cả lên trán như , rõ Trương Môn Nghĩa phát hiện, là rõ nhưng cố tình giả vờ hồ đồ, mãi chẳng chịu nhắc đến chuyện cầu hôn."
"Ta bàn bạc với Kim Bắc , đợi hai ngày nữa xong việc thì sẽ đích đến nhà Trương Môn Nghĩa một chuyến, rõ chuyện ."
"Chuyện hôn sự , cũng nhất thiết cứ là nhà trai đến nhà gái cầu . Nhà gái nếu bề suy tính thấu đáo, đến xin cưới cũng chẳng điều gì bất nhã. Dù đối phương cũng là qua một đời vợ, e là trong lòng cũng chẳng mấy tự tin."
"Coi như nhà chúng tay chọc thủng bức màn ngăn cách giữa đôi bên, đến lúc đó cứ xem ý tứ của Trương Môn Nghĩa là ."
"Quả là lý." Tô Mộc Lam ngừng gật đầu tán thành, "Mọi chuyện cũng chẳng cần đoán già đoán non gì. Cứ đợi đến khi tới đó, hỏi thẳng một câu, đỡ lắm chuyện phiền phức."
"Nếu chuyện thành công, cũng coi như và Kim Bắc tích phúc tích đức." Phùng thị híp mí mắt, cố ý hạ giọng, sợ Tiểu Thúy trong phòng thấy mà sinh lòng thẹn thùng.
Tô Mộc Lam mím môi , kéo Phùng thị trò chuyện.
Bên Bạch Thạch Đường khi bận rộn cùng lũ trẻ một hồi lâu, hiện giờ cũng xem như gặt hái chút thành quả.
Những cánh diều hình bướm, với dáng vẻ uyển chuyển cùng màu sắc tuyệt , dán tỉ mỉ và chắc chắn, khi thả lên ắt hẳn sẽ chẳng bất kỳ trở ngại nào.
Có chiếc thứ nhất, ắt sẽ chiếc thứ hai, chiếc thứ ba...
Chờ đến khi dùng bữa trưa xong, Bạch Vĩnh Hòa cùng tổng cộng sáu đứa trẻ mỗi đứa cầm một cánh diều, đến khu đất trống phía đông thôn cùng thi tài đuổi bắt và thả diều bay lên cao, xem diều của ai nhất, diều của ai bay cao nhất.
Cuộc thi đấu thả diều như thu hút nhiều , những đứa trẻ ở các thôn lân cận đều nô nức tham gia, thậm chí còn một hài tử thị trấn tin đều nài nỉ xin đến chơi.
Thế nên, bên ngoài thôn Bạch Gia sôi động hệt như thị trấn .
"Nơi đó thật náo nhiệt." Một chiếc xe ngựa đang chạy đường, tấm rèm xe vén lên, một bé mười mấy tuổi thò đầu , "Đi xem thử xem bọn họ đang gì?"
Gã sai vặt tùy tên Mặc Thư vội vã xem xét, khi trở về liền bẩm báo, "Bẩm thiếu gia, bên nhiều đang thả diều ạ."
"Thả diều ư?" Khương Hoán Nhuận chớp đôi mắt, "Nhiều thả diều như , chắc hẳn sẽ thú vị, , chúng cũng ghé xem một chút."
Khương Hoán Nhuận dứt lời, khuôn mặt gã sai vặt thoáng chút do dự, "Thiếu gia, nếu để lão gia ngài dừng giữa đường để vui đùa, e là sẽ nổi giận, hơn nữa trong tay chúng cũng diều, đến đó cũng chỉ thể mà thôi."
"Các ngươi , , phụ thể ? Còn về vấn đề diều thì..."
Khương Hoán Nhuận chẳng hề bận tâm, "Đến đó xem một chút, thể nào cũng mua thôi."