Đợi đến khi Tô Mộc Lam bước đại sảnh, Tạ Quảng Bạch liền quan sát gian phòng một lượt, mỉm : "Đệ vẫn giữ nguyên phong thái như thuở nào, ham phô trương xa hoa, dẫu trong tay tiền của dồi dào thì ăn ở vẫn giữ phần thanh đạm."
"Tam ca cũng chẳng đổi khác, trông vẫn vô cùng khí khái."
Bạch Thạch Đường rót thêm chút cho Tạ Quảng Bạch: "Vừa Tam ca Đại ca và Nhị ca việc gấp ràng buộc, hai ngày nữa mới tới nơi . Chắc hẳn là đang bận rộn chuyện vận tải đường thủy chăng?"
Gà Mái Leo Núi
"Chẳng , mùa đông, duy chỉ việc là khiến nhức óc nhất."
Hai ở trong phòng trò chuyện rôm rả. Tô Mộc Lam thấy Lý thị và Hứa thị đến nên liền dặn dò hai tiên quét dọn sân ngoài, sửa soạn nguyên liệu cho bữa trưa.
Vừa nãy Tạ Quảng Bạch kỵ món nào. Lại nhớ nơi Tam ca trú ngụ vốn thiên về phương Bắc, tiết đông ắt hẳn ưa chuộng các món hầm, nên buổi trưa quyết định một nồi thịt dê kho để đãi khách.
Trong nhà sẵn thịt dê sạch, rửa kỹ băm nhỏ, đó đặt lên bếp lửa lớn mà hầm.
Thêm ít than củi bếp lò con, đun một ấm nước sôi để tiện cho Bạch Thạch Đường cùng Tạ Quảng Bạch dùng .
Bạch Thạch Đường và Tạ Quảng Bạch ở trong phòng tâm sự một hồi lâu.
Sau khi hiểu rõ tình hình của hiện tại, chuyện đều hanh thông thì tâm tình cả hai đều lấy vui vẻ.
"Nhìn dáng vẻ của , e là ý định về nữa ư?" Tạ Quảng Bạch hỏi.
"Thê tử trong nhà thể rời xa, việc của thương hội ngày thường cũng Đại ca và Nhị ca quản lý chu , ắt hẳn sai sót gì. Những việc cần lưu tâm giúp đỡ thương hội nơi , cũng thu xếp thỏa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-808.html.]
"Nếu thỉnh thoảng việc gì cấp bách cần đích một chuyến thì cũng thể một hai lượt. Song, nếu chia xa lâu ngày với nhà thì chẳng cam lòng."
Thấy Bạch Thạch Đường thì Tạ Quảng Bạch cũng gật đầu: "Vậy cũng đúng. Khó nhọc bôn ba khắp chốn cũng chẳng vì lẽ gì khác ngoài mong trong nhà giàu , nhà an vui. Nếu tiền bạc kiếm đủ, đủ cơm áo chi dùng thì cũng chẳng cần quá tham lam gì."
" đúng ý của Nhị . Nếu mà những lời thì e là sẽ đắc chí trong lòng hồi lâu."
Tạ Quảng Bạch dừng một chút, uống cạn chén trong tay về phía Bạch Thạch Đường: "Đệ thật sự nguyện ý chắp tay nhường công lao của bản cho Nhị ư? Ta cho , tên tiểu tử Nhị sẽ chẳng coi đây là tấm lòng của , trái còn cho rằng đó là chuyện hiển nhiên."
"Đều là việc ăn trong thương hội, cũng thể cứ phân chia công lao của riêng ai."
Bạch Thạch Đường trầm giọng trả lời: "Ta thương hội cũng muộn, Đại ca và Tam ca chăm sóc , nên trong lòng Nhị ca khó tránh khỏi chút tị hiềm. Ta cũng Tam ca bất bình, chỉ là nếu cùng Nhị ca thực sự tranh chấp thì nhức óc nhất ắt là Tam ca và Đại ca."
"Nhị ca việc chăm chỉ, cũng tận tâm tận lực đối với thương hội, chẳng cần vì chuyện tính tình hợp với mà gây náo loạn khiến thương hội khó bề yên ."
"Đích thị là lý do ." Tạ Quảng Bạch thở dài, cất lời: "Cũng khó cho thể nghĩ thấu đáo, nguyện ý buông xuống chấp niệm. Nếu là bình thường, e rằng sẽ khó rõ tầng ý nghĩa . Ta cũng bội phục ."
"Tam ca quá khen , chủ yếu là cũng luyến tiếc mái ấm gia đình, hơn nữa tuổi tác càng lớn thì càng chẳng bôn ba bên ngoài nữa." Bạch Thạch Đường .
"Đệ mới mấy tuổi đầu mà tuổi tác lớn, thì đây chẳng nửa chôn trong đất ư?"
Tạ Quảng Bạch liếc Bạch Thạch Đường một cái: "Hễ động một chút là than tuổi, cố ý chọc tức đó ?"
"Làm lá gan ." Bạch Thạch Đường đặt chén trong tay xuống.