Bạch Vĩnh Lạc quả là bảo bối trời ban, là một tiểu quý tử hiếm . Nếu thể sinh một tiểu hài tử ngoan ngoãn như , còn gì hơn.
nhắc đến chuyện con cái, nàng và Bạch Thạch Đường cùng chung chăn gối một thời gian, song nguyệt tín hàng tháng vẫn đúng kỳ, chẳng dấu hiệu m.a.n.g t.h.a.i nào.
Nếu cả hai đều cường tráng, chẳng hề dùng biện pháp tránh thai nào, lẽ nên tin vui .
Chẳng lẽ, hai bọn quả thực chút vấn đề gì?
Dẫu năm đó Bạch Thạch Đường thoát khỏi cửa tử, còn thì cũng là mượn xác hồn, mỗi chuyện đều là nghịch thiên cải mệnh. Nếu vì lẽ đó mà hài tử, cũng chẳng chuyện lạ.
Phùng thị thấy Tô Mộc Lam thất thần, liền khẽ huých cánh tay nàng: "Nghĩ gì , ngây ngẩn thế?"
"Chẳng gì, chỉ là thấy tiểu Vĩnh Lạc đang bẹp bẹp miệng, liền nghĩ chẳng tiểu tử đang mơ thấy sơn hào hải vị chăng, vì thế cân nhắc xem tối nay nên dùng bữa gì." Tô Mộc Lam .
"Nàng quả là kẻ háu ăn hiếm thấy." Phùng thị thấy liền ngừng: "Ta còn tưởng chỉ mỗi thèm ăn, chẳng ngờ nàng còn nặng lòng với việc ăn uống hơn nhiều."
Gà Mái Leo Núi
"Lời chí lý! Chính bởi vì thèm ăn nên mới khát khao món ngon, và bởi lẽ đó mới quan tâm đến việc bếp núc. Sở dĩ tay nghề nấu nướng của thể tinh tiến, tất thảy đều là nhờ cái miệng của mà đó."
Tô Mộc Lam trêu đùa, chớp mắt một chút: " mà tẩu tới chuyện thèm ăn thì nhớ tới đêm nay một ít huyết vịt để ăn, ăn cùng với bánh canh thì tuyệt đối ghiền."
"Ta thấy nàng là thèm ăn mà là thèm đến bỏ mạng ."
Phùng thị bĩu môi: "Ta chẳng thèm để ý, huyết vịt thơm ngon thế phần cho nhà . Bằng , và Vĩnh Lạc sẽ cố thủ nơi rời nữa."
"Được , phần của tẩu, hơn nữa còn là một phần lớn, đảm bảo ăn no nê." Tô Mộc Lam : "Vừa cũng cá viên nhân thịt, đến lúc cũng sẽ bỏ nấu cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-763.html.]
"Vậy thì quá." Phùng thị cá viên nhân thịt thì lập tức vô cùng hoan hỉ, nhân lúc Bạch Vĩnh Lạc còn đang ngon giấc, liền cùng Tô Mộc Lam cắt tỉa những bông hoa trong vườn.
Sau khi xong xuôi việc vườn hoa, Phùng thị giúp Tô Mộc Lam một tay, cùng chế biến món tiết canh thơm lừng.
Đến khi tiết canh xong, bà mới cầm theo một nồi tiết, cùng với Tiểu Thúy và Bạch Vĩnh Lạc trở về nhà.
Còn bên Tô Mộc Lam cũng đang tất bật chuẩn bữa ăn.
Bạch Thạch Đường cũng vội vàng trở về kịp giờ cơm tối.
Cả nhà quây quần thưởng thức món tiết canh béo ngậy, ai nấy đều khen ngợi ngớt tài nấu nướng của Tô Mộc Lam, đặc biệt là Vạn Tân Nguyệt, nàng liên tục tán dương, ngừng miệng.
Sau bữa cơm, Bạch Thạch Đường dẫn bọn trẻ cùng thu dọn bát đũa và đun nước nóng.
Đến tối, khi việc tề chỉnh, Tô Mộc Lam tựa gối mềm, ánh nến quyển thoại bản mới mà Bạch Thạch Đường giúp nàng mang về.
Đọc một lúc thì cảm thấy mi mắt se , bèn khẽ xoa hai hốc mắt cùng huyệt Thái Dương.
Đang xoa nhẹ thì một đôi bàn tay lớn ấm áp liền thế tay nàng, nhẹ nhàng ấn hai bên thái dương.
Đôi tay của Bạch Thạch Đường vô cùng dịu dàng nhưng cũng lực đạo , thể là khống chế vô cùng chuẩn xác, Tô Mộc Lam cảm thấy cực kỳ khoan khoái, liền mỉm : "Tài năng của quả là khéo léo."
"Trước khi mới đến thương hội cũng chỗ dựa gì cả, vững thì dốc sức thêm nhiều việc, bởi thường xuyên cảm thấy mệt mỏi. Khi một vị đại phu dạy cách , thấy vô cùng thư thái nên khắc ghi lòng."