Nhận lời đáp của tiểu nhị, Tô Mộc Lam căn dặn: "Làm phiền ngươi lấy năm chiếc màn thầu, năm chiếc bánh bột ngô, và một phần thịt heo kho mà chúng gọi, đem biếu bà lão . Phí tổn cứ tính ."
Cuối cùng, nàng dặn dò thêm: "Cũng lấy thứ gì đó để gói ghém thức ăn ."
Bữa ăn một bà lão khó lòng ăn hết trong một , gói ghém thì phần còn thể để dành dùng cho hai bữa tiếp theo.
Với những kẻ hành khất ven đường, thật giả khó lường. Nếu chúng xin tiền mua thức ăn, chi bằng cứ cho thẳng đồ ăn, coi như an ủi lòng trắc ẩn của chính .
"Dạ ."
Đây là một khoản buôn bán phát sinh, tên tiểu nhị của quán đương nhiên vui mừng đồng ý. Hắn lập tức trở về sân chuẩn đồ ăn, đổ phần thịt heo kho bát của bà lão, nhét thêm hai chiếc bánh nướng cho bà.
Phần còn thì lấy vải sạch gói ghém cẩn thận, cũng trao hết cho bà lão, : "Hôm nay bà thể no bụng mà xua đuổi, đều là nhờ phúc của vị khách bàn . Bà hãy cảm tạ ân nhân cho lẽ."
Bà lão run rẩy nhận những thứ , đó quỳ xuống khấu đầu với Tô Mộc Lam cùng , : "Đa tạ, đa tạ!"
"Không cần đa lễ, bà mau mau dùng bữa ." Tô Mộc Lam vội vàng .
"Dạ , ." Bà lão chút khó khăn chống quải trượng lên, đó treo gói màn thầu và bánh nướng lên gậy, bưng bát thịt kho đến bãi đất trống bên cạnh quán ăn, bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Bộ dạng ăn uống như sói đói quả thực chẳng giống dáng vẻ lừa gạt chút nào.
Tô Mộc Lam mà lòng khỏi thổn thức.
Tuổi cao sức yếu như vẫn hành khất mưu sinh, quả là đáng thương .
Đặc biệt, y phục của bà lão giặt giũ tinh tươm, tóc tai cũng chải gọn gàng. Dẫu là kẻ hành khất, bà cũng hề lôi thôi lếch thếch, dung mạo bản chốn lề mề luộm thuộm. Hẳn khi xưa bà cũng là vô cùng để ý đến hình tượng của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-734.html.]
Giờ đây sống những ngày như thế, e rằng bà cũng chẳng cam lòng, song cũng đành bất lực chấp nhận.
Tô Mộc Lam khẽ thở dài, trong lòng trỗi dậy một trận thổn thức. Đợi cho cả nhà dùng bữa xong xuôi, nàng liền thanh toán phí tổn chuẩn rời .
Vừa bước đến ngưỡng cửa, bà lão chống quải trượng tiến đến.
"Ta thấy chư vị đang vội vã lên đường, hỏi xem các ngươi định phương nào?"
Bà lão hỏi bọn họ ?
Gà Mái Leo Núi
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đều chút cảnh giác, lúc cũng dám tùy tiện đáp lời, chỉ cẩn thận hỏi: "Lão bà bà chuyện gì cần chúng giúp chăng?"
"Ta là từ kinh thành tới, vốn dĩ huyện Tằng Ngân để nương tựa nhà tiểu . Chỉ là ngờ đường gặp bọn cướp, chúng đoạt sạch tiền bạc của , khiến rơi đường cùng, đành xin ăn dọc đường."
"Ta thấy hướng chư vị cũng là về phía huyện Tằng Ngân, nên hỏi một chút tiện đường . Nếu thể, mạn phép hỏi liệu chư vị thể đưa một đoạn ?"
"Đợi khi tìm tiểu , nhất định sẽ trọng tạ ân đức của các ngươi."
Bà lão xong liền vén áo hành lễ với gia đình Tô Mộc Lam.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam liếc .
"Nếu cùng phương hướng, đưa bà một đoạn cũng khó." Bạch Thạch Đường đáp lời.
"Thật chăng?" Bà lão vô cùng mừng rỡ, ngừng cúi đầu với Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam: "Vậy thật sự đội ơn các ngươi nhiều lắm. Các ngươi đúng là lòng , là Bồ Tát sống. Hôm nay xem như là gặp quý nhân …."
" mà, nếu lão bà bà bản từ kinh thành đến, liền tò mò hỏi thêm một câu. Lão bà bà ở chốn nào kinh thành, trong nhà kiếm sống bằng nghề gì?" Bạch Thạch Đường hỏi.