Tô Mộc Lam liếc xéo Phùng thị một cái khinh thường, đoạn tiếp tục trêu chọc: "Chuyện thì tẩu cứ yên tâm, đây nào giống một đến cả đứa nhỏ của cũng ganh tỵ chứ."
Từ khi Bạch Vĩnh Lạc đời, Bạch Kim Bắc và Phùng thị đối đãi với bé vẫn khác gì , vẫn yêu thương nhưng cũng chỉ bình thường mà thôi.
Ngược , Bạch Vĩnh Hòa đối với ruột thịt của vô cùng để tâm.
Khi Phùng thị còn ở cữ, Bạch Vĩnh Hòa còn đặc biệt xin nghỉ mấy ngày để trở về nhà, suốt ngày canh giữ bên Phùng thị.
Nếu ngoài , ắt sẽ khen Bạch Vĩnh Hòa là một đứa trẻ hiếu thuận, dẫu là nam nhi nhưng còn tri kỷ hơn cả chiếc áo bông nhỏ.
Ngay cả Bạch Kim Bắc cũng liên tục khen ngợi ngớt.
Chỉ Phùng thị rõ, Bạch Vĩnh Hòa nào quan tâm chăm sóc nàng, mà rõ ràng là đang để ý đến Bạch Vĩnh Lạc.
Ngoại trừ lúc Bạch Vĩnh Lạc cần b.ú sữa, còn bất kể thời điểm nào khác, chỉ cần Bạch Vĩnh Lạc tỉnh giấc là đều sẽ tiến đến góp vui.
Ôm một cái, sờ sờ một cái, ngay cả khi Bạch Vĩnh Lạc ngủ say, Bạch Vĩnh Hòa cũng cạnh bên, ngâm nga mấy đoạn thơ, miệng hoa mỹ là mưa dầm thấm đất từ nhỏ, để sách mới tốn quá nhiều công sức.
Phùng thị Bạch Vĩnh Hòa ở đó liều mạng tìm lý do để lưu thì chỉ ha hả, còn tiện thể liếc xéo một cái.
Nàng cũng quên đem chuyện Bạch Vĩnh Hòa cáo trạng mặt Bạch Kim Bắc.
Mà việc trùng hợp Tô Mộc Lam thấy, liền trêu chọc nàng bao nhiêu tuổi mà ganh tỵ với chính đứa nhỏ của .
Trên mặt thì Phùng thị chẳng hề để ý, nhưng khóe miệng khẽ bĩu .
Khi Phùng thị thấy Tô Mộc Lam đùa giỡn, khóe miệng nàng càng trề , dường như thể treo cả lọ dầu lên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-713.html.]
"Con xem hả Tiểu Vĩnh Lạc?"
Tô Mộc Lam chớp mắt một cái, đoạn vươn tay sờ lên hai má nhỏ nhắn mềm mại của Bạch Vĩnh Lạc, nhéo nhẹ khuôn mặt bụ bẫm của tiểu tử.
Có lẽ thấy ngứa ngáy, Bạch Vĩnh Lạc cũng toét miệng, hướng về phía Tô Mộc Lam mà lộ nụ " răng".
Tiểu tử còn nhỏ, chẳng thành tiếng, chỉ toét miệng mà thôi, song bộ dạng vẫn đáng yêu khôn tả, khiến chẳng nỡ rời tay.
Tô Mộc Lam hiếm khi thấy cảnh tượng , liền ngừng đùa giỡn Bạch Vĩnh Lạc.
Bạch Vĩnh Lạc cũng cực kỳ hợp ý, toét miệng đến độ khóe mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Gà Mái Leo Núi
"Ấy ngươi, cưng chiều tiểu tử như mà chẳng thấy ngươi sinh thêm một đứa nữa?" Phùng thị kéo nhẹ tay áo Tô Mộc Lam, hạ giọng hỏi: "Ngươi và Bạch Thạch Đường đều còn trẻ, mau chóng sinh thêm một đứa nhỏ nữa mới vẹn ."
"Tuy rằng bốn tỷ Thủy Liễu đều thấu hiểu sự tình và hiếu thuận, Bạch Thạch Đường và ngươi cũng hết mực yêu thương các tiểu hài tử , nhưng hai cũng lo toan cho dòng dõi Bạch gia. Dẫu cũng vì nhà mà lưu huyết mạch đời chứ."
"Ta thấy hai ngươi đều là lòng, lo cho bốn đứa nhỏ , sợ nếu con ruột sẽ khiến chúng khỏi chạnh lòng, cảm thấy nặng bên nhẹ bên , đến lúc thì e rằng một chén nước cũng chẳng thể giữ thăng bằng ."
"Song hai ngươi cũng là con ruột sẽ còn xót thương bốn đứa trẻ nữa? Những việc ngày thường hai ngươi còn hơn hẳn bậc song ruột thịt thông thường, nên sinh một đứa con của chính , chắc chắn các tiểu hài tử cũng chẳng dám hé răng."
"Hiện giờ gia đình ngươi cũng khấm khá dư dả, chẳng sợ nuôi nổi con cái. Sinh thêm mấy đứa bé, chúng cũng thể tương trợ lẫn , coi như là tính toán chu hơn cho chúng."
Thời cổ đại vốn trọng nhân khẩu thịnh vượng. Gia tộc càng đông , khi biến cố, mỗi nhà góp chút sức, ắt sẽ là yếu tố cốt yếu để vượt qua hiểm nguy.
Nếu chẳng may phụ mẫu chẳng may bề gì, khi các chi nhánh sẽ cùng gánh vác, thể chăm sóc bậc cao niên chu đáo, khiến một ai chịu quá nhiều trách nhiệm.