Mà ở cửa trường huyện cũng dần dần bắt đầu tản .
"Vừa Huyện thái gia chuyện với hai bọn họ, giọng điệu mật đó."
"Ta cũng thấy , điệu bộ dường như quen từ , vị tiểu tuổi tác nhỏ như thể thi đỗ trường huyện, chắc là tầm thường. Hiện tại xem ..."
Một đám nam tử lùn tịt mặt nhọn đảo mắt , tiếp, "Hừ, chẳng trách, là Huyện thái gia giúp đỡ nhét trường huyện cũng nên."
"Không bậy, nếu Huyện thái gia , cẩn thận kẻo đ.á.n.h cho gãy răng đấy."
Nam nhân thấp lùn mặt nhọn lạnh lùng hừ một tiếng, "Sợ hãi như chi? Huyện thái gia thì chứ, ông vốn là quan phụ mẫu ở địa phương, trách nhiệm ban phúc lợi cho bá tánh, nếu thể công chính thanh liêm thì ông cũng xứng Huyện thái gia của huyện nữa."
"..."
Những lời bắt đầu lan truyền giữa những rời , càng lan truyền thì càng nhiều tham dự nghị luận hơn.
Càng nhiều nghị luận, một liền càng tức giận.
"Uổng công gian khổ học tập suốt mấy năm trời, bây giờ bằng một mối quan hệ quen , thật đáng buồn, đáng tiếc!"
"Kẻ khác thảy đều xưng tụng trăm thư sinh mới chọn một , tưởng chừng đến nỗi tệ, nhưng công sách vở hao tổn bao tinh lực, nào sánh nổi một lời của bậc quyền quý ."
"Thật đáng phẫn nộ! Ta cứ náo loạn nơi trường học thanh tịnh , ầm ĩ cho đến khi rối tung cả lên, để những kẻ lợi dụng cơ hội rằng chúng cơ bản đủ tư cách bước chân trường huyện sách."
Gà Mái Leo Núi
"Chính ! Nếu nhận trường huyện thì chiếm mất một vị trí của kẻ khác, khiến một cách nào tiến học, quả thực là tâm địa hiểm ác."
"Chuyện , bất luận thế nào, cần một lời minh bạch rõ ràng cho chúng !"
"Phải đó, hãy cho chúng một lời phân trần!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-601.html.]
"……"
Trong chốc lát, dân chúng bỗng chốc sục sôi, nhiều ùa tới cửa lớn trường huyện, giơ cao tay mà hò hét vang trời, kẻ tranh luận cùng vài vị gác cửa.
Vài vị hiệu cho an tĩnh, đồng thời giải thích rằng trường huyện nay vẫn công bằng chính trực, quả quyết sẽ xuất hiện việc kẻ quyền quý thể tùy tiện đưa trường như lời đồn đãi trong miệng bọn họ.
Song, những kẻ thi trượt trường huyện, vốn bất mãn trong lòng, nay chuyện liền oán hận khôn nguôi. Rất nhiều hiện giờ lòng tràn đầy căm phẫn, cơ bản lọt tai những lời giải thích của các vị , chỉ khăng khăng đòi một lời phân trần thỏa đáng.
Cửa trường huyện tức thì hỗn loạn như một bãi chợ, nhiều chen lấn xô đẩy, hò hét ầm ĩ. Bàn ghế đẩy đổ, vài vị suýt chút nữa thì thương. Trong đó, một vị còn giẫm nát đến rơi cả giày, trông vô cùng chật vật thôi.
Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu thấy cảnh tượng , nhất thời tạm thời xử trí , chỉ vội vã đỡ vị ngã dậy.
"Các ngươi đang náo loạn chuyện gì!" Bạch Mễ Đậu ngẩng cao đầu, chắn phía các vị , về phía đám đông mà quát lớn.
Bạch Mễ Đậu giọng còn non nớt, vỡ tiếng, song bởi dụng hết sức bình sinh mà âm thanh vang dội hùng hồn, khí thế ngất trời.
Đám đông , liền ngỡ ngàng, tiếng huyên náo bỗng chốc lặng như tờ.
Song, cũng chỉ trong thoáng chốc mà thôi, khi nhận kẻ lớn tiếng quát tháo chẳng là tên tiểu tử đồn thổi là ban ân học, chiếm mất suất học của kẻ khác, lập tức bọn họ bắt đầu ồn ào trở .
"Chúng náo loạn há chẳng vì ngươi ư?"
"Chính bởi ngươi vô liêm sỉ, mới khiến lòng phẫn uất đến !"
"Ngươi tư cách bước chân trường huyện……"
Tiếng ồn ào vang vọng khắp nơi, kẻ tức giận đến nỗi kìm , vươn tay định xô đẩy Bạch Mễ Đậu.