Hàn thị bất bình phẫn nộ .
Bạch Hữu Quang ăn xong bát mì gạo nếp, bèn cất lời: "Nương, con nghĩ là qua năm mới mà đại ca vẫn về nhà nào. Huynh việc buôn bán của tệ, cuộc sống cũng khấm khá hơn nhiều, còn bảo xây một tòa trạch viện rộng lớn, ở tiện nghi."
"Đại ca nhiều năm về nhà, dẫu thương yêu nương, nhưng vẫn thể vẹn tròn đạo hiếu. Con nghĩ, là chúng ghé đến chỗ đại ca nghỉ một thời gian, cũng là để tròn bổn phận hiếu kính với nương?"
"Vả , ruột thịt cùng gánh vác cơ nghiệp. Việc buôn bán của đại ca xem hề nhỏ, e rằng một chẳng thể một tay cáng đáng hết thảy. Chi bằng để con tay giúp đỡ đại ca một chút, hầu cho bớt phần nào nhọc nhằn."
Hàn thị Bạch Hữu Quang , đôi mắt khẽ chớp động.
Lời nó quả lý.
Lão đại Bạch Hữu Lượng mỗi về nhà, lời lẽ đều êm tai, nhưng thực chất từng dâng lên bà một đồng tiền nào. Ngay cả mấy món bánh điểm tâm mang về cũng trông như để lâu ngày, hoặc tàn dư từ bữa tiệc của khác.
Đứa con trai cực khổ nuôi nấng nên , giờ cả ngày xun xoe nịnh hót bên nhà nhạc phụ, hầu hạ nhà bên đó, còn để ruột như ở một bên, thật chẳng thể thống gì.
Hơn nữa, đúng như lời Bạch Hữu Quang , nếu Bạch Hữu Lượng đảm đương việc kinh doanh của cha vợ, để Bạch Hữu Quang tay phụ giúp một chút, thì cơ nghiệp từ từ sẽ về tay nhà họ Bạch.
Nhạc phụ của Bạch Hữu Lượng vốn chỉ một mụn con gái. Chờ khi hai già yếu còn sức lực, cơ nghiệp kinh doanh ắt sẽ do hai họ Bạch định đoạt. Như , đây cũng sẽ hưởng phúc theo, đến lúc từ từ dạy bảo con dâu, đổi họ cho cháu chắt cũng muộn…
Coi như cũng phụ lòng chồng quá cố.
Hàn thị trầm ngâm một lát, trong mắt chợt ánh lên tia sáng, song nhanh chóng u ám trở : "Việc tìm đến đại nhi tử cũng chẳng khó, nhưng lộ phí đường…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-587.html.]
Gà Mái Leo Núi
Trong nhà tiền, chung quy cũng chẳng thể mang theo lương khô mà suốt đường thiên lý .
Nếu , chỉ sợ tới chỗ Bạch Hữu Lượng, tấm tàn của chẳng còn.
"Nương, nếu thì chúng bán phòng ốc và sân viện ?" Bạch Hữu Quang đề nghị.
"Cái gì?!" Hàn thị lập tức kinh hoảng: "Căn nhà đó chính là do cha con để , đây là căn cơ tổ nghiệp của gia tộc , thể bán là bán ngay ? Nếu bán , chúng trở về thì ở , ăn uống thế nào?"
"Nương, đại ca là hiếu thuận, lúc nếu nương , chắc chắn lý do gì mà khuyên nương trở về."
Bạch Hữu Quang : "Vả , nếu chúng vẫn giữ những thứ , đại tẩu cũng sẽ nghĩ rằng chúng còn lối thoái lui, lẽ sẽ tìm cách khuyên chúng về. Mà nếu chúng trở về , một đại ca ở đó chịu khổ, chịu vất vả…"
Hàn thị Bạch Hữu Quang , trầm ngâm hồi lâu, gật đầu: "Quả đúng là như thế. Đến lúc đó, đem hết tiền bán phòng ốc và đất ruộng , thì đại ca và đại tẩu tuyệt nhiên sẽ thể khuyên chúng về nữa."
Những chuyện như thế rốt cuộc quyết bằng giá, nếu một kẻ ắt sẽ đằng chân lân đằng đầu.
Chỉ cần thể ở đó, những chuyện về cũng dễ bề sắp đặt.
Hàn thị cảm thấy Bạch Hữu Quang lý, khuôn mặt tràn đầy tươi : "Vẫn là con nghĩ thật chu đáo."
"Chủ yếu vẫn là mong cuộc sống của nương an nhàn hơn đôi chút, cũng đại ca kẻ khác chê lưng, đại ca bất hiếu." Bạch Hữu Quang đáp.
Từ khi ly hôn với Lưu thị, Bạch Hữu Quang thường xuyên trằn trọc suy nghĩ.