Ngụy thị thấy Tô Mộc Lam cố ý đến thăm một chuyến, lòng dâng tràn sự ấm áp, song băn khoăn vì phiền tẩu tử thêm một phen. Nàng cất lời: "Vốn dĩ cũng chẳng định cho Tô tẩu tử , nào ngờ phiền tẩu tử đặc biệt lặn lội đến đây."
"Tẩu tử chớ nên khách sáo như thế, với tình giao hảo giữa hai nhà, đây là lẽ đương nhiên." Tô Mộc Lam mỉm : "Đáng lẽ nên hành tới phủ thăm hỏi, chỉ e tình thế tiện nên đành như ."
Mối quan hệ giữa Ngụy Đại Hữu và Ngô Trác Viễn vốn chẳng mấy hòa thuận, mà Tô Mộc Lam là đối tác ăn với Ngô Trác Viễn, e rằng ngay cả nàng cũng khiến Ngụy Đại Hữu lòng.
Thăm bệnh vốn dĩ là ý , cũng là việc duy trì tình giao hảo giữa hai nhà. Nếu vì cớ mà xảy chuyện ồn ào khó xử thì thật chẳng chút nào.
Ngụy thị hiểu rõ nỗi băn khoăn của Tô Mộc Lam nên gật đầu: "Ta rõ."
Thế , hai hàn huyên thêm đôi lời.
Từ chỗ Ngụy thị, Tô Mộc Lam bệnh tình của Ngụy Đại Hữu phát triển khá nhanh, mê man mấy ngày qua. Dẫu thỉnh nhiều đại phu đến khám nhưng vẫn chẳng tìm căn bệnh, chỉ đành kê vài thang t.h.u.ố.c cho uống tạm.
Thế nhưng, uống t.h.u.ố.c hơn một tháng mà Ngụy Đại Hữu vẫn cứ lì giường, xuống đất nổi, vẫn luôn la hét yên.
Tuy ông khó chịu thật đấy, song sắc mặt trông vẫn hồng hào, cũng chẳng ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống. Bởi , trong nhà cũng phần nào yên tâm, đợi lúc rảnh rỗi sẽ thỉnh đại phu ở Hồi Xuân Đường huyện thành đến xem thử.
Tóm , tình hình hiện giờ cũng đáng ngại.
Còn về những chi tiết hơn như Ngụy Đại Hữu phát bệnh , Tô Mộc Lam cũng chẳng hỏi sâu. Nàng chỉ khách sáo dặn dò Ngụy thị vài lời như hãy nghĩ thoáng hơn một chút, và chăm sóc chu đáo cho Ngụy Đại Hữu, v.v...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-566.html.]
Đợi khi Tô Mộc Lam cùng Bạch Thạch Đường rời khỏi Ngô Ký, Ngụy thị liền sắp xếp những lễ vật mà hai mang tới, đặt sang một bên.
Ngô Trác Viễn dặn dò vợ: "Trưa nay nếu rảnh rỗi, nàng hãy về nhà một chuyến, mang theo những thứ về, mua thêm một con vịt về hầm canh. Ngày nay thời tiết càng lúc càng nóng bức, phụ thường xuyên giường, khó tránh khỏi sự ngột ngạt. Hầm một bát canh vịt cho ông uống, cũng thể giải nhiệt."
"Ừm." Ngụy thị gật đầu.
Gà Mái Leo Núi
Tô Mộc Lam cùng Bạch Thạch Đường đó mua thêm chút thịt thà, rau xanh, rẽ xưởng đậu phụ của Ngô Điền Phúc, mua ít đậu phụ, váng đậu và đậu phụ khô.
Xưởng đậu phụ của Ngô Điền Phúc mở tại huyện thành, việc kinh doanh vẫn luôn phát đạt.
Chỉ là Ngô Điền Phúc xót lòng vì chi phí ăn uống huyện thành quá đắt đỏ.
Chi phí lớn lao như , Ngô Điền Phúc cảm thấy xưởng đậu phụ thuê đất của khác, mỗi tháng đều trả tiền thuê nhà đất, nếu thêm nhiều hơn thì trong lòng luôn cảm thấy thiệt thòi.
Vả , ông tự thấy bản vẫn còn trẻ tuổi, vẫn còn thể gắng sức việc thêm nữa, dành dụm tiền bạc để cho tôn tử và tôn nữ, bởi càng thêm siêng năng xay đậu phụ.
Chỉ là mặc dù đậu phụ tươi vẫn luôn bán chạy, lượng tiêu thụ mỗi ngày cũng định, tuy thu về nhiều đậu phụ nhưng lợi nhuận chắc lớn. Bởi , Ngô Điền Phúc liền nghĩ thêm nhiều phương pháp khác như váng sữa đậu nành, đậu phụ khô,... để thể kiếm thêm nhiều tiền lời hơn.
Ngô Điền Phúc thấy Tô Mộc Lam đến mua đồ liền vui vẻ kéo nàng hỏi han ân cần, đó gói tương đậu do tự tay ông nhét giỏ của Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam từ chối , đành nhận lấy, đó lời cảm ơn với Ngô Điền Phúc trả tiền đậu phụ và đậu phụ khô.
Ngô Điền Phúc vốn dĩ nhận tiền của Tô Mộc Lam, nhưng nghĩ đến huyện thành chỉ một xưởng đậu phụ của , chắc Tô Mộc Lam cũng sẽ thường xuyên đến mua đậu phụ. Nếu lúc ông lấy tiền, e rằng Tô Mộc Lam sẽ ngại ngùng đến mua nữa.