Khi Đỗ thị lời , ánh hy vọng trong mắt nàng khẽ d.a.o động một chút, nhưng nghĩ đến Tô Mộc Lam mua bán dứt khoát, hơn nữa khi ánh mắt chân thành, thấu hiểu, như kẻ khác lời lẽ dối trá, ánh mắt xao động, nên mỉm .
"Được, , đến lúc tính. Việc mua bán cũng cần cái duyên, nếu cô nương mua, khi đó cứ đến tìm là ."
Gà Mái Leo Núi
" là như thế." Tô Mộc Lam khẽ .
Đỗ thị bán xong ngô, cất kỹ tiền bạc, vui vẻ xách chiếc rổ tre của , từ biệt Tô Mộc Lam vội vã rời .
Tô Mộc Lam thì vác chiếc sọt khá nặng lên lưng.
Đôi vai vốn đau nhức vì ma sát, giờ đây vác ngô nặng trĩu như , đè nặng lên đôi vai đang bỏng rát khiến Tô Mộc Lam nhịn nhíu mày. Nàng lấy tấm vải bọc vật lót, chậm rãi bước về phía .
"Ôi, vị cô nương quả thật thú vị, bảo ngô ngon, mà còn mua. Chỉ mua đành, còn mua nhiều đến , còn mua nữa. Đây đúng thật là tiền nhiều đến ngốc nghếch, e là khi ăn no , khi nhận loại ngô chẳng gì, hối hận cũng kịp nữa ."
"Ngươi chớ lời như thế. Vị Đỗ thị mỗi tới chợ bán ngô, nhưng từ đến giờ từng thấy nàng bán chạy như thế. Lần bán hết, đoán hẳn là Đỗ thị mời kẻ lừa bịp đến, dụ dỗ khác mua ngô của nàng ."
"Mua ngô thì gì đáng , gì nhiều âm mưu quỷ kế đến . Ta thấy ngươi suy nghĩ quá nhiều , lẽ thích loại ngô khó ăn ...."
nào ngờ, chỉ chút hạt bắp gây nên cuộc bàn tán ồn ào đến thế, thật là...
Tô Mộc Lam đám xì xào phỏng đoán lung tung, khẽ day day thái dương, chẳng buồn phân trần. Nàng chỉ gánh chiếc sọt tre, tiến thẳng đến cửa hiệu phía , mua thêm một ít bạch đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-51.html.]
Phiên chợ hôm nay, tổng cộng bán chín mươi ba văn tiền. Sau khi trừ mười lăm văn mua hạt bắp và bạch đường, Tô Mộc Lam đếm tiền còn , thẳng tiến đến hàng thịt, mua một cân rưỡi thịt ba chỉ.
Bọn trẻ gầy gò ốm yếu, thời buổi thể mua sữa, song vẫn cần trứng và sữa để bồi bổ, tránh cảnh suy dinh dưỡng.
Trên đường trở về, trời nóng bức, cộng thêm sức nặng của đồ trong sọt tre hề nhẹ, khiến bước chân nàng trở nên khá gian nan. Cuối cùng, Tô Mộc Lam đành bỏ một văn tiền để thuê xe bò.
Dọc đường nghỉ chân mấy bận, đến khi Tô Mộc Lam về đến nhà, mặt trời ngả bóng chính ngọ.
“Nương về!” Bạch Lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu đang ở sân rửa khoai lang, trông thấy Tô Mộc Lam, liền vội vàng chạy mấy bước, tiến gỡ chiếc sọt tre vai nàng.
Cảm giác chiếc sọt nặng trịch y như lúc , Bạch Lập Hạ bỗng chốc ngây , “Nương… Khoai lang sấy dẻo …” Chẳng lẽ bán ?
“Đây khoai lang sấy dẻo.”
Tô Mộc Lam nhận thấy nỗi lo lắng của Bạch Lập Hạ, liền ôn tồn giải thích: “Khoai lang sấy dẻo đều bán hết . Khi trở về chợ, thấy bán hạt bắp tươi, liền mua một sọt mang về.”
Lương thực trong nhà rõ ràng đủ ăn, nếu thể cầm cự đến mùa thu hoạch kế tiếp, thì việc dùng tiền bán khoai lang sấy dẻo để mua lương thực dự trữ là lẽ đương nhiên.
Thế nhưng, thường mua bột bắp để tiện sử dụng, tránh khỏi công đoạn xay nghiền bột phiền phức. Nay Tô Mộc Lam mua về hạt bắp, quả thực chút lạ lùng.