Giờ đang là đầu thu, cà chua cùng dưa chuột chẳng còn quả nữa, đậu đũa cũng trái cuối cùng trong năm nay, cần nhổ sớm cây trồng, đó xới đất lên mà trồng củ cải trắng, thể rắc thêm chút hạt rau mùi chân tường.
Cà tím và ớt vẫn thể phát triển song mất một thời gian khá lâu, đợi đến cuối thu mới thể thu hoạch, khi sẽ gieo thêm rau chân vịt mùa đông.
Mùa đông ở phương Bắc kéo dài lê thê, mùa đông, vạn vật đều thể sinh trưởng. Tuy rằng muối ít rau dưa thể giúp độ đông, song những dưỡng chất cần vẫn chẳng thể thiếu vắng.
Tô Mộc Lam vô cùng coi trọng việc trồng rau, cẩn thận sửa soạn ruộng rau.
Cũng may lúc xây phòng ở, Bạch Thạch Đường rào một khoảnh sân vườn nhỏ, ngay cả cửa cũng đất trống, tính tổng diện tích chiếm đến hai ba phần khu vực phòng ở. Nếu tận dụng hết, một nhà năm họ vẫn dư sức đủ rau xanh để dùng.
Cũng bởi vì diện tích đất thể trồng rau tính là nhỏ, Tô Mộc Lam dẫn bốn tiểu oa nhi bận rộn cùng nàng hai ngày trời mới xới hết đất, sửa soạn gieo củ cải trắng và bắp cải.
...
Không hạt giống.
Nguyên chủ đây chỉ quanh quẩn trong nhà, việc lớn nhỏ từ nội trợ đến đồng áng đều giao phó cho các hài tử. Bởi chúng vốn thông tuệ cần mẫn, đấy, nên nguyên chủ càng chẳng mấy bận tâm, đến mùa xuân cũng đặc biệt giữ hạt giống cây trồng.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút, nhà cầm một ít cơm cháy, múc một gáo Giang Mễ, sang hàng xóm tìm Lưu thị.
Gà Mái Leo Núi
Nàng nhớ rõ mấy ngày Lưu thị nhắc, nhà nàng còn giữ nhiều hạt giống, dặn nếu cần cứ tìm nàng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-147.html.]
Vừa tới cổng nhà Lưu thị, quả nhiên gặp nàng đang xách giỏ trúc, tựa hồ ngoài.
"Nương Hổ Tử đây là ngoài ?"
" là đang ngoài, nhưng mà là sửa soạn tìm tẩu đấy, nào ngờ tẩu cũng đến." Lưu thị nhếch miệng tươi, lắc lắc cánh tay đang cầm giỏ trúc: "Mấy ngày nay hái ít lá vừng, nghĩ bụng nhà tẩu chắc , nên sửa soạn biếu tẩu một giỏ."
Lá vừng, phơi khô nắng sẽ thành rau khô, khi nào dùng thì bỏ nước đun sôi, dù là sợi mì nhân bánh bao đều cực kỳ ngon miệng.
Cũng bởi vì phơi nắng thành rau khô nên vô cùng dễ bảo quản, chỉ cần tránh nước là thể cất giữ sang năm . Đây là món ăn mà nhà nông thường dùng suốt từ mùa đông dài lạnh cho đến tận mùa xuân năm , dùng cho đến khi thể ăn rau tươi, quả thực là một trong những loại rau vô cùng quan trọng.
Lưu thị đoán chừng nhà Tô Mộc Lam giống vừng, bèn tặng cho nhà nàng một rổ để cả nhà thể thưởng thức mùa đông.
Trong lòng Tô Mộc Lam bỗng ấm áp: "Thật sự cảm tạ nương Hổ Tử, lúc nhà mới dọn dẹp thửa rau, còn đang băn khoăn đông tới liệu đủ thực phẩm , chẳng ngờ ngươi nghĩ hộ điều ."
" còn phiền nương Hổ Tử một việc, vườn rau nhà mới xới xong, trồng một ít củ cải trắng cùng cải bắp, nhưng năm nay quên giữ hạt giống, đang tìm ngươi xin chút ít về trồng."
"Trời ơi, còn tưởng là chuyện to tát gì , chỉ là hạt giống thì trong nhà còn nhiều lắm." Lưu thị đưa giỏ trúc cho Tô Mộc Lam: "Tô tẩu tử hãy cầm lấy giỏ , lấy hạt giống cho tẩu."
Lưu thị dứt lời liền xoay phòng, chốc lát trở , tay cầm ba gói giấy nhỏ: "Đây là hạt giống cải bắp, đây là hạt giống củ cải, loại củ cải xanh dễ bảo quản, ăn nhiều nước, mùa đông ăn giòn, còn đây là cải bẹ xanh. Tẩu trồng rau thì mỗi loại đều nên trồng một ít, cải bẹ xanh khi thu hoạch thì phơi nắng một chút cải bẹ thái vụn, thể ăn đến tận mùa xuân."
"Tới khi xuân về, tuy cây cối đều mọc lên chồi non, nhưng trong một thời gian ngắn vẫn thể thu hoạch , cải bẹ thái vụn còn thể giúp chống đỡ một thời gian, tránh cho lúc đó ăn rau chân vịt đến ngán ngẩm."