"Hừ, lời thật giả đây? Bán vài món đồ ăn vặt thì kiếm bao lăm tiền, y phục mới cũng thể tùy tiện sắm sửa ư?"
"Ngươi chớ xem thường việc . Hai hôm chợ phiên, gặp Thủy Liễu nương dẫn lũ tiểu oa nhi mua thịt. Nghe còn chẳng chỉ một , cứ mỗi bận chợ phiên về đều thể mua một bữa thịt to. Ngươi thử quanh thôn xem, mấy nhà thể thường xuyên ăn thịt như thế chứ?"
"Thế là nương tử nhà Bạch Thạch Đường quả thực thể kiếm nhiều tiền đến ?"
Gà Mái Leo Núi
"Đương nhiên là tiền ! Mấy ngày qua, tinh ý nhận thấy, nhà Tô thị giờ đây chẳng còn bày bữa ngoài sân nữa. Trời nóng nực như thế mà vẫn cố thủ trong phòng khách mà dùng bữa, ngươi thử nghĩ xem, chẳng là cố giấu những món ngon lành, e kẻ khác ?"
"Lời lý..."
Một nhóm phụ nhân, chẳng ai bảo ai, cùng gật đầu lia lịa, gương mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ hâm mộ.
Kiếm bạc, dùng thịt, mua vải may y phục mới...
Há chẳng đó là những gì mà tất thảy bọn họ hằng mong ước ? Song, gia cảnh nhà ai nấy đều khó khăn, quanh năm chỉ lo toan cơm áo gạo tiền, thể tằn tiện chút nào chút đó.
"Nếu Tô thị dựa việc phơi khoai lang sấy khô mà kiếm tiền, chúng cũng học theo, há chẳng cũng thể tiền ? Việc gì chẳng xong, huống hồ chỉ là phơi khoai sấy khô thôi mà!"
"Đó cũng là một kế . Bán bao nhiêu thì bán, dù nếu kiếm chác đôi chút tiền mua kim chỉ may vá cũng là ."
"Phải đó, cùng lắm thì chẳng cần đổi bạc, chỉ cần đổi lấy chút dầu muối tương dấm cũng . Phơi khoai sấy khô, e là sẽ lợi nhuận hơn bán khoai tươi nhiều lắm."
Trong chốc lát, ai nấy đều hăm hở thử, cảm thấy đây quả là một con đường sáng để mưu sinh.
"Nói thì thôi, song trưa nay thấy Tôn thị ở nhà lóc đấy, hình như là vì phơi khoai sấy khô mà chẳng bán món nào. E rằng đến lúc đó, khoai sấy khô do chúng cũng chẳng tiêu thụ nổi thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-112.html.]
"Chà, cứ thử một ít . Nếu bán thì sẽ phơi thêm nhiều khoai nữa. Bằng thì thôi, giữ cho nhà mà dùng. Dù khoai luộc cũng là lương thực, khoai sấy khô cũng là lương thực, tóm chẳng uổng phí chút nào."
"Hơn nữa, Tôn thị bột mì trắng mà còn thể hấp thứ bánh bột ngô méo mó thì nàng khoai lang sấy khô thể ngon miệng ?"
" nàng chẳng nên, chúng thì đây..."
Thế , một lời, kẻ một câu, các vị phu nhân hồi bàn tán cũng hạ quyết tâm.
Tốc độ giặt giũ nhanh hơn bội phần. Mấy phụ nhân vội vã giặt sạch y phục trong chậu, đoạn bưng chậu gỗ vội vã về nhà, chẳng màng đến việc chuẩn bữa tối, mà hết là rửa sạch khoai lang, đó bắc nồi lên hấp sơ qua.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến phiên chợ, chuyện gì cũng cần tranh thủ thời gian. Nói cách khác, nếu phiên chợ mà chẳng món gì để bán, hiển nhiên là đang trơ mắt cơ hội rơi tay kẻ khác.
Còn về chuyện thất thoát bạc ...
Chà, khoai lang thôi mà. Dù vẫn là thứ để ăn. Nếu thật sự bán thì nhà sẽ dùng, cùng lắm chỉ phí chút công sức mà thôi. Người nông gia thiếu sức lực, dùng việc gì cũng là dùng, hà cớ gì bận tâm!
Quả thật thể , buổi tối hôm nay, trong khí của thôn Bạch gia đều tràn ngập mùi thơm ngọt của khoai lang.
Hai ngày qua, chẳng cần mang khoai phơi nắng, mặt trời nóng gay gắt, cỏ cây đồng cũng khô héo. Tô Mộc Lam nhân cơ hội lo liệu hàng quán chợ, nàng cắt may mấy bộ y phục cho đám tiểu oa nhi.
Cắt sớm một chút, khi nào rảnh rỗi thì bắt đầu khâu vá, thu sang thể kịp cho chúng mặc y phục mới.
Tô Mộc Lam nghĩ đoạn, nàng liền dọn bàn, trải vải, ướm theo những bộ y phục cũ mà chúng đang mặc cầm kéo cắt may.
Học theo kiểu dáng y phục cũ mà từng bước, đối với Tô Mộc Lam cũng chẳng việc khó, bởi kiếp nàng từng chút tài phác thảo đơn giản, cũng tựa như việc chế biến một bữa điểm tâm mà thôi.