Xuyên về cổ đại làm tiểu cô nương lợi hại - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-05-24 17:52:59
Lượt xem: 262
Lê Tường: “……”
Đột nhiên áp lực tăng nhiều hơn cả bệnh béo phì.
“Mông gia gia, vị lão gia tử này có ăn được cay không? Có thứ gì kiêng kị hay không?”
“Yên tâm, thứ gì cũng ăn được, hơn nữa hắn còn ăn cay lợi hại hơn ta, ngươi chỉ cần lo làm thôi!”
Có những lời này của Mông lão gia tử, trong lòng Lê Tường đã có nắm chắc. Sau khi trở lại phòng bếp, nàng đã dặn hai người Tô nương tử g.i.ế.c gà và thịt cá sẵn, ngay lúc hai nàng ấy bận rộn, nàng lại đi thái thịt thành lát.
Nàng định dùng con cá kia làm cá hầm ớt, Mông lão gia tử vẫn chưa được thưởng thức món này, hơn nữa thịt cá non mềm cũng thích hợp cho người lớn tuổi.
Còn con gà kia……
“Hạnh Tử, cắt hai cái đùi và hai mảnh thịt ức gà ra cho ta, những chỗ khác chặt thành từng miếng nhỏ.”
“Được!”
Dù nàng ấy không biết làm nhiều thứ, nhưng vẫn biết nên chặt gà như thế nào, với lại, nàng ấy thích nhất là những công việc đòi hỏi sức lực như thế này. Trong phòng bếp lập tức vang lên một trận tiếng d.a.o chặt mạnh mẽ.
Lê Tường nhìn từng miếng gà chặt ra khá hoàn hảo thì không chú ý tới nàng ấy nữa, nàng còn phải xoay người lọc bỏ xương từ hai cái đùi gà kia.
Sau đó bỏ chúng nó cùng với hai mảnh ức gà kia vào nồi nước hầm xương nấu chín chúng nó đã, những miếng thịt gà khác được ướp trong rượu gia vị, lát gừng, muối, có điều lúc ướp thịt gà cần hơi nhiều muối một chút, bằng không vị sẽ không ngon miệng.
Ướp xong xuôi những thứ kia, nàng muốn làm món cá hầm ớt trước.
“Đào Tử, lấy cái bình thứ ba trong ngăn tủ tầng thứ hai ra đây, lại thái nhỏ cho ta một chén ớt khô lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-274.html.]
“Ớt khô à? Ta biết rồi!”
Đào Tử vội vàng mở ngăn tủ lấy, sau đó nàng ấy trực tiếp xoay người điều chỉnh tâm trạng một chút, chỉ sợ nếu không làm vậy, nước miếng nàng ấy sẽ chảy ra đầy đất mất.
Kỹ thuật nấu nướng của chủ nhân quá ngon, xào bất cứ món gì cũng thơm muốn chết, đứng bên cạnh nàng chỉ có thể ngửi, chỉ có thể xem, sau đó chỉ có thể liên tiếp nuốt nước miếng mà thôi.
Rất nhanh sau đó, món cá hầm ớt đã được bưng ra ngoài, Lê Tường đưa nồi cho Hạnh Tử đi rửa còn nàng lại thay một cái nồi sắt sạch sẽ khác bắt đầu chiên miếng gà.
Dùng lửa nhỏ chiên cho những miếng gà kia biến thành màu vàng ươm, chín mềm, sau đó vớt ra, lại cách khoảng thời gian một nén nhang sẽ chiên lại một lần nữa, làm như vậy có thể ép hết lượng dầu ẩn bên trong thịt gà, khiến cho hương vị thịt gà càng trở nên xốp giòn hơn.
Chờ tới khi miếng gà chuyển thành màu vàng hoàng kim, mới có thể hoàn toàn bỏ ra nồi, chuẩn bị cầm đi xào rau.
Nàng chuẩn bị làm món tên là gà tê cay, nghe tên đã biết nó rất cay rồi. Đây là một trong mười món nổi tiếng nhất Tứ Xuyên, cũng là món Lê Tường yêu thích nhất.
“Đào Tử ngươi qua đây nhìn, phải nhớ kỹ tất cả những thứ ta vừa bỏ vào trong này, để lát nữa ta muốn kiểm tra ngươi.”
Yêu cầu này……
Chủ nhân đã nói hiển nhiên Đào Tử chỉ có thể làm theo. Có điều nàng ấy chỉ biết một chút xíu gia vị, nhưng vẫn cố gắng nhìn vào nồi dầu đang sôi.
Lúc này Lê Tường đang ném gừng tỏi hoa tiêu vào, còn có một muỗng chứa thứ gì đó đen tuyền dính dính, thứ này nàng ấy không biết nó tên là gì.
Thế nhưng khi xào ra hương vị món ăn này trở nên cực kỳ thơm. Ngay khi nàng ấy theo bản năng muốn nhích lại gần ngửi một chút, Lê Tường lại bỏ hơn phân nửa chén ớt khô vào.
Trong nháy mắt, một luồng khí cay độc tràn ra khắp phòng bếp.
Mới đầu Đào Tử còn cảm thấy thơm, thế nhưng rất nhanh thôi đôi mắt nàng ấy đã không mở ra được, cả người ho khù khụ, sặc tới mức khó chịu.
Hạnh Tử cũng không tốt hơn nàng ấy là bao, chẳng qua Hạnh Tử có thể đứng ở cửa sau hô hấp không khí mới mẻ, nên không tới nỗi sặc nghiêm trọng như Đào Tử.