Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-09-06 22:29:06
Lượt xem: 174
Cái này là châm chọc đại bá mẫu của Bách Thủ sao không tự mình đi trồng ngô đổi lấy lương thực!
Đại bá mẫu của Bách Thủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức trừng mắt, hai con ngươi trợn lên như muốn vọt ra khỏi mí mắt, lớn tiếng nói: “Sao ngươi lại có thể nói vậy? Ở Dương gia, ta là trưởng bối, ngươi là vãn bối. Nhà không có người lớn quản thật là không biết lớn nhỏ.”
Cái này không chỉ Loan Loan mà mặt Bách Thủ cũng đen lại, đây không phải biến tướng mắng Loan Loan không có mẹ chồng yêu thương, cha chồng quản giáo sao? Bách Thủ vì cha mẹ qua đời sớm mới phải trải qua mười mấy năm thê thảm như vậy, không ngờ bà ta lại đem chuyện này nói ra ?
Dương Nghĩa Thiên cũng thấy nói như vậy hơi quá, liền nháy mắt với mẹ Tuấn Kỳ.
Từ ngày tới nhà Dương gia gõ cửa Loan Loan đã biết đất này không dễ đòi về như vậy. Nên nhờ trưởng thôn Dương Nghĩa Trí tới thông báo cho Dương Nghĩa Thiên trước, để chuẩn bị một chút, nàng đoán chừng nếu không đòi lại được, thì có thể quan minh chính đại để trưởng thôn Dương Nghĩa Trí đến chủ trì công đạo a.
Loan Loan mặt không chút biểu tình nhìn hai người Dương Nghĩa Thiên, lạnh tanh nói: “Không sai, bố mẹ chồng cháu đúng là phải đi trước, nhưng cháu cũng có nguyên tắc làm người, mượn gạo của người khác thì sẽ không trả cho người ta cám. Thấy một tên khất cái bị lạnh c.h.ế.t , đói chết, cho dù không có quan hệ m.á.u mủ cháu cũng cho hắn hai bát cơm, cứu hắn một mạng. Nếu đại bá mẫu còn muốn trồng thì cứ trồng đi!!”
Nói xong, liền lôi Bách Thủ ra khỏi sân. Sau đó một đường đi về đầu thôn, ra khỏi thôn, đến tận đầu đường Vương gia thôn hai người mới dừng lại.
Trong viện, đại bá mẫu của Bách Thủ vẫn đứng ở sân lảm nhảm không biết chửi cái gì, mà đại bá của hắn ngồi dưới mái hiên rút t.h.u.ố.c lá sợi ra. Mắng đủ rồi, mẹ Tuấn Kỳ quơ lấy cây chổi Dương Nghĩa Thiên vừa quăng ra tiếp tục quét sân, nhìn trượng phu mặt không chút biểu tình ngồi ở kia, không biết nghĩ cái gì, thì nhịn một bụng tức giận khiến tiếng nói chuyện cũng đề cao không ít: “Ngoài ruộng vẫn chưa hết bận, ông còn không đi xem đi?”
Dương Nghĩa Thiên nhìn bà ta một cái, không có đáp lại, đứng dậy cất bước ra khỏi sân.
Ông ta biết Loan Loan rõ ràng vòng vo muốn mắng mình. Ông ta là bác ruột của Bách Thủ, năm đó đã chối bỏ trách nhiệm để một đứa bé như hắn phải sống một mình trên núi, thật ra hiện tại trong lòng ông cũng áy náy, nhưng năm đó ông đích thực đã làm vậy rồi, nên tâm tình ông phức tạp không diễn tả được, có nói cũng không rõ ràng….
Hai người ngồi xuống ven đường một lát, Loan Loan thấy Bách Thủ vẫn buồn bực không nói chuyện, biết trong lòng hắn không thoải mái nên nhân lúc không có ai liền ôn nhu ôm lấy hắn, khẽ vỗ lên lưng hắn.
Bách Thủ nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp.
Mỗi khi hắn khổ sở Loan Loan đều như vậy.
Ôm chặt Loan Loan, cằm dán lên mái tóc mềm mại của nàng, trầm thấp nói: “Vợ, nàng thật tốt!”
Loan Loan mím môi vừa vỗ vỗ lưng hắn vừa nói: “Vợ của chàng cả đời sẽ đối tốt với chàng như vậy.”
Bách Thủ lập tức liền cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, tổ tiên hắn đã tích đức gì để tìm cho hắn một người vợ tốt như Loan Loan vậy.
Tay để bên eo nàng liền siết chặt, mặt vùi vào cổ nàng dùng sức hít một cái khiến cho nàng cảm thấy ngứa. Loan Loan khẽ cười một tiếng đưa tay cù lét hắn, hai cánh tay Bách Thủ lập tức co lại, âm thanh trầm thấp còn mang theo chút ý cười: “Vợ, đừng làm rộn ở ngoài này, bị người ta nhìn thấy thì không tốt đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-88.html.]
“Hừ!” Loan Loan chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ta cứ cù, ta cứ cù!”
Buồn nôn, Bách Thủ cười lên ha hả, hai tay giữ nàng cũng nới lỏng, Loan Loan nhân cơ hội đẩy hắn ra, kết quả bị hắn chặn lại rồi ôm lấy nàng, sau đó liền bị hôn “chụt” một cái lên trán rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan đỏ bừng lên, che trán lại bĩu môi oán giận hắn: “Sao chàng lại làm vậy ở bên ngoài, nhỡ bị người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ bị cười đến chết.” Làm sao nghe kiểu gì cũng có chút mùi vị làm nũng.
“Hừm! Ta cứ hôn đấy!” Bách Thủ nhếch miệng cười một tiếng, cũng học bộ dáng của nàng mới rồi, sau đó giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng hôn liên tiếp lên trán mấy cái, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, lớn tiếng nói: “Ta hôn vợ ta măc mớ gì đến ông! Không cho phép ông nhìn!”
Loan Loan xì một tiếng cười lên, lập tức che miệng lại đưa mắt nhìn khắp nơi, lên tiếng oán giận Bách Thủ: “Chàng lớn tiếng như vậy là muốn người khác nghe thấy sao? Thật là mắc cỡ c.h.ế.t mất….”
Chỉ lát sau trên ruộng đã truyền đến âm thanh hỉ hả cười vui….
Hai người từ trên đường trở về thôn cũng chưa có về nhà, mà trực tiếp vào trong ruộng, Bách Thủ dẫn Loan Loan đi nhìn mấy miếng đất kia của nhà mình, đều là ruộng tốt, quả thực có gieo tiểu mạch. Mà đúng như đại bá mẫu hắn nói mảnh đất trên núi kia quả thật rất lớn, nhưng trên đó chỉ có thể trồng ngô hoặc củ cải mà thôi.
Mà hai vợ chồng nàng bây giờ lại cần lương thực!
Đi trên ruộng một vòng, trời cũng đã tối, hai người liền trực tiếp về nhà, hai ngày này, Lai Sinh không đến đây cho nên hai người chỉ ăn bữa tối đơn giản.
Thu thập thỏa đáng, vợ chồng hai người liền lên giường nghỉ ngơi, Loan Loan thoải mái dựa vào n.g.ự.c Bách Thủ nói:
“Chàng nói xem, nếu bọn họ không trả đất chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngày mai ta sẽ đi một chuyến đến nhà trưởng thôn.” Bách Thủ dường như đã sớm nghĩ kĩ: “Có trưởng thôn chủ trì công đạo bọn họ không dám không trả, nếu như chuyện đã khơi ra thì dứt khoát đem chuyện nhà cửa cùng giải quyết luôn.”
Loan Loan gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
Sau đó lại nghe Bách Thủ nói: “Từ khi bà nội qua đời, ta cũng chưa từng gieo trồng gì trên mảnh đất đó, nếu như để hoang mười mấy năm rồi, giờ mà gieo trồng sẽ phải khai hoang lại, ta biết chuyện này phải cảm tạ họ. Còn có nhà cửa nếu như không có người ở mà nói sợ rằng đã sớm hỏng….”
Đất hoang khai khẩn lại hai năm đầu canh tác thu hoạch khẳng định sẽ không tốt được như vậy, nhà cửa không có nhân khí cũng chẳng bao lâu sẽ hỏng.
“….. cho nên ta nghĩ, ba mảnh đất kia không lấy về toàn bộ cũng không phải không thể, chỉ cần họ không quá đáng quá thì cũng không quan trọng. Nhưng nhà cửa thì có chút khó giải quyết.”
Loan Loan ngẩng đầu nhỏ lên nhìn hắn hỏi: “Làm sao khó?”
“Hẳn nàng cũng đã nhìn thấy, đại bá đã sửa chữa mấy gian nhà của chúng ta, nếu như muốn đòi lại chỉ sợ có chút phiền phức.”