Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:59:40
Lượt xem: 190

Theo ánh mắt của bà, lúc này Loan Loan mới phát hiện ở trên nóc nhà đối diện có một con mèo đang ngồi, giống như cái con mèo lần trước nàng nhìn thấy, đoán chừng có lẽ đây là mèo nhà bà ấy nuôi.

Con mèo nhìn bộ dáng hung thần ác sát của mẹ Trường Thọ, sau đó kiễng bốn chân nhảy dựng lên, men theo bức tường bò xuống, mẹ Trường Thọ giơ cái gậy lên cao, vẫn còn mắng: “Mày là cái con mèo cái lẳng lơ, đi về cho tao, còn chưa tới ngày đã động dục rồi, suốt ngày chạy ra ngoài.”

Chỉ thấy con mèo linh hoạt tránh một cái, không bị gậy đánh trúng, chạy vào sân nhanh như chớp.

Mà Vương Bảo Sơn ở bên cạnh thì mặt đen như đ.í.t nồi, trợn mắt nhìn mẹ Trường Thọ, mặt Mai Tử lại trắng bệch,vô cùng khó coi.

Đây rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, không nói tới hai người, ngay cả nàng là người bên cạnh cũng cảm thấy lão thái thái này mắng quá mức khó nghe. Lần nào cũng như vậy, chỉ sợ là mấy nhà xung quanh đây đều đã nghe quen rồi.

Mai Tử là một nữ nhân mà bị mẹ chồng mắng như vậy, không biết trong lòng khổ sở đến cỡ nào, cũng không biết người chung quanh nghĩ như thế nào?

Cuối cùng Vương Bảo Sơn cũng không phát tiết, hắn còn lo cho cuộc sống sau này của Mai Tử, nên cầm đòn gánh quay người rời đi. Mai Tử thì mang củi vào trong nhà rồi cũng đóng cổng lại. Loan Loan rất khó xử, sao lần nào xảy ra chuyện này cũng bị nàng gặp phải thế?

Nói với mẹ Trường Thọ là trong nhà có việc, phải đi về rồi. Kết quả là mẹ Trường Thọ nói tiễn nàng về, đều là cùng thôn cả, tiễn cái gì mà tiễn. Quả nhiên, ra khỏi sân là mẹ Trường Thọ bắt đầu quở trách Mai Tử: “Thường Nhi nhà thẩm thật là số khổ, từ nhỏ thân thể đã không khỏe, về sau thật không dễ dàng gì mới cưới được một cô vợ, vốn còn mong xung hỉ, kết quả là không đến nửa năm đã bị ả ta khắc chết…”

Vương Thường chính là người chồng đã qua đời của Mai Tử.

“… mấy năm nay nhà thẩm không có bạc đãi ả ta, lúc này mới được bao lâu đâu mà bắt đầu ra bên ngoài tìm nhân tình rồi, nếu muốn thì cũng phải tìm xa xa một chút chứ, nhưng ả lại cứ tìm người cùng thôn, con nói xem, như này thì nhà thẩm biết đặt mặt mũi ở đâu đây.”

Loan Loan không tiện bình luận, bạc đãi hay không thì không biết, nhưng mà nhiều lần nàng thấy Mai Tử tự gánh củi về, nhà họ Vương cũng có mấy người đàn ông mà chẳng có ai tới giúp đỡ. Còn mối quan hệ với Vương Bảo Sơn, nhìn bộ dáng chính trực của hai người, nàng cảm thấy cũng không giống với người làm chuyện mờ ám(*), nhưng mà, con người là loài động vật khó đoán, biết người biết mặt không biết lòng cũng thường thấy.

“Mai Tử tẩu tử trông giống người ngay thẳng, tẩu ấy sống một mình cũng không dễ dàng. Đại thẩm, thẩm cũng đừng nghĩ nhiều, người một nhà mà, cùng lùi một bước, hòa hòa mỹ mỹ cũng tốt!” Loan Loan suy nghĩ một chút rồi nói một câu như vậy.

Hai người lại nói thêm mấy câu nữa, rồi Loan Loan trở về nhà.

Sau khi Bách Thủ về nhà, nàng nói đến chuyện giỏ cá.

Bách Thủ nghe xong, có chút do dự: “Cái giỏ này là nàng dạy cho ta, ta mới biết, ta dạy hắn thế nào được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-82.html.]

Loan Loan liền nói: “Ta nói cho chàng biết, nhưng ta cũng không biết đan giỏ trúc, còn không phải là nói mò à, cái đó không phải là do chàng làm ra sao?” Sau đó lại nói: “Đến lúc đó chàng cứ nói với hắn chàng đan như thế nào, có học được hay không thì cứ kệ hắn tự suy nghĩ, dù sao thì chúng ta cũng cố gắng giúp rồi, đúng không?”

Bách Thủ suy nghĩ một chút thấy cũng phải, không phải là hắn không muốn giúp Vương Thanh Sơn, là hắn sợ mình dạy không tốt.

Hôm sau, Bách Thủ đi tới nhà Vương Thanh Sơn một chuyến, hồ lô là cách đan tám cạnh, đuôi gà tre là dùng cách đan hình cung, hai cách này đều nói cho hắn biết, Vương Thanh Sơn nghe được thì rất là ngạc nhiên, cách đan tám cạnh hắn có biết một chút, đang muốn trao đổi với Bách Thủ một chút về vấn đề này, nhưng cách đan hình cung hắn nghe nói bao giờ, đồ được đan bằng phương pháp này thật đúng là đẹp mắt!

Sau đó Bách Thủ lại nói cho hắn biết, cách đan giỏ trúc bằng phương pháp này, thứ đồ đẹp mắt này chính là muốn khiến cho ai thấy cũng muốn mang về nhà dùng, bảo hắn có thể cầm đi bán.

Vương Thanh Sơn lại nói cảm ơn hắn.

***

Chạy đông chạy tây một hồi, thịt muối trong nhà làm cũng được tương đối, chọn lúc rảnh rỗi Bách Thủ liền đi đến chợ một chuyến. Hai ngày sau, Dư chưởng quỹ kích động tới đây, còn có ba tùy tùng đi theo. Ngoại trừ cái xe ngựa mà ông ta ngồi, phía sau còn có hai chiếc xe bò.

Ông ngày mong đêm ngóng, rốt cuộc cũng chờ đến ngày thịt muối làm xong, phía kinh thành đã thúc giục hai lần rồi. Để tiết kiệm thời gian, đích thân ông dẫn hai người tới đây.

Vừa vào nhà, chưa nói được hai câu đã đi kiểm tra thịt muối với lạp xưởng trước, còn có cả xương sườn nữa. Thoạt nhìn cũng không khác lần trước là mấy, Dư chưởng quỹ rất là hài lòng. Ba con heo, chia trung bình thì một con hai trăm cân, thịt của ba con heo này bán được vừa tròn một trăm hai mươi lượng bạc.

Trừ bỏ tiền mua heo, còn có các loại chi tiêu khác, thế nào cũng có một trăm lượng bạc tiền lãi. Lại thêm số tiền tích cóp được lần trước, oa, nhà bọn họ hiện có hơn một trăm lượng bạc rồi, lại đổi thành nhân dân tệ của thời hiện đại, cứ coi một lượng bạc là ba trăm đồng mà tính, nói cách khác, hiện tại nhà bọn họ có vạn đồng rồi!

Oa ha ha… Thiếu chút nữa là Loan Loan bật cười thành tiếng!

Tiễn đám người Dư chưởng quỹ đi rồi, Loan Loan cầm bạc đi thẳng vào trong nhà, nghĩ nghĩ, chỗ bạc này nên cất ở đâu, sau lại nghĩ, nhiều bạc như vậy mà để ở trong nhà thì rất không an toàn, trấn trên có ngân hàng tư nhân, ngày mai để ở ngân hàng tư nhân là được.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hai người liền cõng gùi đi chợ, việc đầu tiên chính là đến ngân hàng tư nhân gửi tiền, về sau, họ nghe ngóng được ngân hàng tư nhân và tửu lâu này là cùng một ông chủ, đều là gia đình có tiền mở, lúc này Loan Loan mới yên tâm, không cần lo lắng ngày nào đó ngân hàng vỡ nợ, mình lại biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Giải quyết xong chuyện tiền bạc, hai người vẫn đi bán bánh, sau đó mới vui vui vẻ vẻ về nhà.

[Chú giải]

*Người làm chuyện mờ ám: nguyên tác: 不像那暗渡陈仓人bất tượng na ám độ trần thương nhân: không giống người ám độ trần thương. Ám độ trần thương là kế sách thứ 8 trong 36 kế trong binh, nghĩa là “chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới”. Điển cố là : Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán. (-Theo Vi-wiki)

Loading...