Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 81: Học hỏi tay nghề, bán được nhiều tiền
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:59:31
Lượt xem: 178
Về sau Loan Loan lấy một cái giỏ cá khác của Bách Thủ làm đưa cho Kim Đản, Kim Đản lập tức ngừng khóc.
Bởi vì cái giỏ cá này có hình giống con gà, Bách Thủ mất hai buổi trưa mới làm xong, chế tác có hơi thô ráp, nhưng mà cọng lông gà được đan rất đặc biệt.
Mẹ Kim Đản nói cảm ơn với Loan Loan rồi dẫn con về nhà.
Bên kia vừa đi, bên này lại không buông tha, Bách Thủ đành phải đồng ý với Lai Sinh là sẽ làm cho nó cái đẹp mắt hơn.
Nhưng vào buổi chiều ngày thứ hai, Loan Loan đang trên đường đi thăm Bách Thủ, đi ngang qua thôn thì gặp phải mẹ Trường Thọ, cũng chính là mẹ của Kim Đản, bà ấy nhiệt tình chào hỏi Loan Loan, còn nói cám ơn chuyện cái giỏ cá.
Loan Loan cảm thấy cái loại chuyện nhỏ này căn bản không đáng nhắc tới, nhưng mẹ Trường Thọ lại kéo Loan Loan tới nhà mình ngồi một chút. Hai người vừa vào cổng thì nhìn thấy Vương Thanh Sơn đang ngồi trong sân đan gùi, nghe thấy tiếng động Vương Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Loan Loan thì ngẩn người, sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình.
Mẹ Trường Thọ chủ động nhắc đến chuyện cái gùi trúc ở trên mặt đất: “Những cái này đều là của Thanh Sơn nhà thẩm làm, tay nghề của Thanh Sơn nhà thẩm có tiếng ở quanh đây đấy.”
Nói xong, lúc đi ngang qua còn thuận tay cầm một cái giỏ trúc, đưa cho Loan Loan, Loan Loan cẩn thận quan sát, quả thực là so với Bách Thủ đan thì còn tỉ mỉ hơn, nói theo cách khác, chính là nhìn tinh xảo hơn.
“Quả thật là đan rất đẹp.” Loan Loan cười nói.
“Ha ha, đúng vậy, tay nghề Thanh Sơn nhà thẩm là số một của vùng này đấy.” Nhưng chỉ có điều suy nghĩ thì bảo thủ, da mặt lại còn mỏng.
Nghe mẹ mình nói như thế, Vương Thanh Sơn ngồi ở bên cạnh cũng hơi xấu hổ.
Lúc này lại nghe thấy mẹ Trường Thọ nói: “Tuy tay nghề của nó tốt, nhưng đồ làm ra lại không có hoa văn kiểu dáng đa dạng như của Bách Thủ làm. Hôm qua Kim Đản cầm con gà tre kia về, cái đuôi của nó đặc biệt vô cùng nha, ôi chao ôi, thật không ngờ Bách Thủ đan gùi tre cũng lợi hại như thế…”
Cái đuôi con gà tre kia là dùng phương pháp đan hình cung đặc biệt, kỹ thuật đan đồ tre của Bách Thủ không thạo lắm, chỉ là phần đuôi nhìn trông đặc biệt dễ nhìn. Nhưng mà người thạo nghề nhìn kỹ thì vẫn nhận ra được phần ảo diệu trong đó- nghĩ tới đây, Loan Loan không khỏi nhìn về phía Vương Thanh Sơn đang cúi đầu đan gùi tre.
“… Nếu như cầm ra chợ bán, nhất định sẽ có nhiều người mua…”
Lão thái thái nói một tràng dài, cuối cùng Loan Loan cũng đã hiểu, loại phương pháp đan này được coi là hiếm lạ, nhà nàng lại đang nuôi heo, còn phải bán bánh, gần đây còn làm thịt muối, nào có thời gian đi đan gùi tre để bán, rồi lại nói, làm thứ này để bán, Loan Loan cảm thấy còn không bằng dậy sớm một chút đi bán bánh kiếm tiền. Trong thôn, có ai không biết nhà nàng đang bận tối mày tối mặt, nàng lại không ngốc, lập tức đã hiểu được ý của lão thái thái.
Nhưng mà, sao nàng phải chủ động nói cho bà ta biết hai cách đan sọt cá chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-81-hoc-hoi-tay-nghe-ban-duoc-nhieu-tien.html.]
Loan Loan mỉm cười khách sáo nói: “… Bách Thủ nhà cháu nhàm chán nên mò mẫm thế nào lại ra.”
Mẹ Trường Thọ nghe vậy, lập tức nói: “Này, Trường Thọ nhà thẩm cảm thấy cực kỳ có hứng thú với loại này, không biết lúc nào mới có thể luận bàn một chút với Bách Thủ huynh đệ đây!”
Loan Loan nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, còn luận bàn, cũng không phải là đấu võ, muốn học thì cứ trực tiếp nói ra chứ sao.
“Ôi, Đại thẩm, xem thẩm nói kìa, kỹ thuật của Bách Thủ sao có thể so sánh với Thanh Sơn đại ca được chứ, cái rổ mà Thanh Sơn đại ca đan trông rất tinh tế, so với Bách Thủ thì còn tốt hơn nhiều.”
Mẹ Trường Thọ nghe vậy trong lòng càng vui vẻ, nhưng vẫn nhớ đến chuyện đêm hôm qua, lúc Kim Đản cầm con gà tre về, cảnh Thanh Sơn thấy đuôi gà thì chậc chậc, nên nói: “Con gái à, con cũng đừng khách sáo, cách đan đuôi gà đó rất đặc biệt, Thanh Sơn nhà thẩm cũng muốn học nhưng da mặt mỏng, xấu hổ không dám hỏi, nó lại là người hiền lành, con cũng biết nhà thẩm dựa vào việc bán mấy cái gùi tre sọt trúc này để kiếm tiền, nhưng thứ này là Bách Thủ huynh đệ nghĩ ra được, nó không tiện tự mình cầm ra chợ bán, đến lúc đó còn phải bàn bạc với Bách Thủ…”
Vương Thanh Sơn ở bên cạnh, nghe thấy mẹ mình nói như thế thì tai đỏ bừng, bỏ lại cái sọt đang đan được một nửa đi ra khỏi sân.
Nói sao đây, quả thực Vương Thanh Sơn là một người không tệ, chẳng qua, vòng vo cả buổi, rốt cuộc Loan Loan cũng đạt được lời mà mình muốn, nàng không phải là người có đầu óc mơ hồ, trơ mắt đem đồ của mình nói cho người ta biết, rồi đến lúc đó người ta kiếm được tiền cũng không nhớ đến chút nào công lao của mình.
Vì vậy, nàng cười dịu dàng kéo tay mẹ Trường Thọ nói: “Đại thẩm, thẩm khách sáo quá, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, lúc trở về cháu sẽ nói chuyện với Bách Thủ, để chồng cháu tìm chút thời gian rảnh tới đây là được.”
Những nếp nhăn ở khóe mắt mẹ Trường Thọ đều tập trung vào một chỗ, thân mật kéo tay nàng nói: “Này nha, ta đã bảo con là cô gái tốt rồi mà, đến lúc đó còn muốn mời Bách Thủ nói với nó nhiều một chút, từ nhỏ nó đã không có mắt, đồ của mình thì hào phóng cho người khác, đồ của người khác không thể nhận thì đánh c.h.ế.t nó cũng không chịu cầm.”
Nhiều người có nguyên tắc như vậy mà!
Loan Loan cười rất chân thành, nói: “Đại thẩm, thẩm yên tâm, nhà chúng cháu lại không bán những thứ này, chỉ cần Thanh Sơn đại ca nhìn được, có nói cho huynh ấy biết cũng không sao, nhà cháu cũng mong mọi người trong thôn đều giàu có mà!”
“Này, con thật biết nói chuyện nha, thẩm thích cái miệng nhỏ ngọt ngào này của con rồi đấy!”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài sân, Loan Loan cong môi cười khẽ, khóe miệng hơi kéo ra.
Không ngờ lúc hai người vừa đi tới cửa, thì lại nhìn thấy có hai người đang đứng ở cạnh đó, Vương Bảo Sơn vừa đặt gánh củi xuống đất, Mai Tử thì chuyển củi vào trong.
Loan Loan liền thấy mặt mẹ Trường Thọ thay đổi như thời tiết, sầm mặt xuống, quay người vào trong góc cổng, tìm cái gậy rồi chỉ vào nóc nhà đối diện nói: “Mày cái thứ buông thả, suốt ngày ra bên ngoài chơi kia, còn không trở về cho tao.”