Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 383: Chôn cất (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:13:57
Lượt xem: 7

Vào lúc nửa đêm Lai Sinh mới tới.

Lúc này Loan Loan mới nhớ ra, dường như từ lúc trời tối đã không thấy tăm hơi Lai Sinh đâu, liền hỏi hắn: “Đệ đã đi đâu tới hơn nửa đêm?”

Lai Sinh ngồi cạnh đống lửa, rũ mắt: “Đi dạo xung quanh.”

Loan Loan nghi ngờ.

Mẹ Nguyên Bảo bắt đầu trêu chọc hắn: “Lai Sinh à, tới nói cho chị dâu Thanh Diệp nghe, đệ chạy chơi ở đâu thế? Trời tối như mực đường cũng không thấy thế này, đệ chạy tới mỏ sao?”

“Không phải.”

“Ủa, sao tối nay đệ ít nói vậy, còn nữa, sao lại xụ mặt thế kia, ai bắt nạt đệ sao?”

“Không có.”

“Ơ!” Mẹ Nguyên Bảo nhìn Loan Loan: “Hôm nay tiểu tử này đổi tính à?”

Loan Loan ngượng ngùng cười: “Tiểu tử thối này lại phát cáu cái gì rồi, đừng để ý đến đệ ấy.”

Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu nhìn Lai Sinh cười cười, cũng không trêu chọc hắn nữa.

Lát sau, Loan Loan lấy cớ phải đi nhà vệ sinh, đưa con cho mẹ Nguyên Bảo trông hộ, bình tĩnh nháy mắt ra hiệu với Lai Sinh, sau đó ra khỏi nhà Mạch Thảo. Nàng đứng đợi ở ven đường một lát, liền thấy Lai Sinh đi tới.

“Cả tối đệ đã chạy đi đâu? Đừng có nói với ta là chỉ tùy ý đi dạo xung quanh.” Loan Loan nhìn Lai Sinh chằm chằm.

Lai Sinh xoa huyệt thái dương đang đau nhứt, thở dài nói: “Giả ngu cũng không phải chuyện dễ mà!”

Loan Loan bị hắn chọc cho cười một tiếng, thoắt cái sắc mặt lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Đừng có đánh lạc hướng.”

Lai Sinh đành chịu, cười cười: “Đệ không có đi gây chuyện…” Lại thấy Loan Loan nhìn hắn chăm chú, lời nói lại xoay chuyển: “Thực ra, từ đêm qua đệ đã muốn đánh Tạ Tam…”

Loan Loan trợn mắt.

Lai Sinh vội vã giơ tay tỏ vẻ đầu hàng: “Nhưng không thành công, bị ca ca gọi lại.”

Loan Loan thở phào một hơi. Tạ Tam cũng không phải dân chúng bình thường, ngộ nhỡ để hắn phát hiện ra Lai Sinh có điểm gì bất thường, vậy sẽ càng thêm rắc rối!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-383-chon-cat-2.html.]

“Nhưng tên hỗn đản kia sớm muộn gì cũng bị trừng trị.” Lai Sinh chắp tay sau lưng, nhìn về phía khu mỏ. Trong mắt lóe ra một tia sáng lạnh: “Cái c.h.ế.t của mẹ Mạch Thảo chắc chắn có liên quan đến Tạ Tam.” Sau đó hắn nhìn về phía Loan Loan, nhướn mày: “Chị dâu, tẩu xem, giờ Mạch Thảo chỉ có một thân một mình, rất đáng thương, hơn nữa cũng không biết những kẻ không bằng cầm thú kia liệu có suy nghĩ xấu xa gì không, không bằng… Không bằng chúng ta cho nàng ở chung đi!”

Loan Loan nhìn hắn, khuôn mặt không che giấu được sự kinh ngạc, Lai Sinh thật sự quá quan tâm tới Mạch Thảo rồi!

Trầm ngâm một lúc, nàng mới nói: “Lai Sinh, chị dâu biết đệ lo lắng cho Mạch Thảo. Chúng ta lo cũng đúng, nhưng bây giờ Mạch Thảo đã mười tám tuổi rồi. Nàng đã có chủ kiến của riêng mình, hơn nữa, mẹ nàng không còn, nàng còn có cha, nàng đi theo cha dù sao cũng tốt hơn sống trong nhà người ngoài. Cũng tốt cho danh tiếng của nàng sau này lúc tìm chồng.”

Mạch Thảo đã mất mẹ, lại có tiếng bị cha ruồng bỏ thì sau này sao có thể ngẩng cao đầu ở nhà chồng? Trừ khi là cha nàng không chịu nuôi nàng, đó chính là lỗi của Cát Đại. Mọi người đều nói nàng là cô nương số khổ. Tuy nói bây giờ thái độ của Cát Đại không tốt, nhưng chuyện vẫn chưa quyết định, ai biết sau này hắn có đổi ý hay không?

Hai người đứng ngoài nói chuyện một lúc liền quay về nhà Mạch Thảo. Sau đó, Loan Loan đưa con cho Lai Sinh, để hắn bế về nhà nghỉ ngơi.

Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu còn khen hắn: “Chao ôi, Lai Sinh nhà các ngươi càng ngày càng hiểu chuyện rồi. Muội không sợ hắn ôm hài tử về, lát sau lại một mình chạy tới sao?”

Loan Loan cười lắc đầu: “Sẽ không đâu, bây giờ đệ ấy rất nghe lời, đặc biệt là vào ban đêm. Trời tối đen như mực, đệ ấy cũng thấy sợ.”

Ba người ngươi một câu ta một câu, sau nửa đêm bắt đầu không chịu nổi, lại không có mạt chược để phân tán sự chú ý. Sau đó Loan Loan nhớ tới lúc còn bé nàng thích chơi cờ Lục Tử, cho nên nhặt sáu cục đá, bẻ sáu cành cây nhỏ, vẽ bàn cờ Lục Tử trên mặt đất, dạy hai người kia. Trò này tuy đơn giản nhưng ít nhiều vẫn phải sử dụng trí tuệ, cho nên tạm thời cũng chịu được tới lúc bình minh.

Trời vừa sáng, đạo sĩ kia liền tới, còn dẫn theo một tiểu đồ đệ, đám người Dương Nghĩa Trí cũng tới.

Sau đó bày đàn tế thần, đạo sĩ đốt nhang, lấy ra một thanh trường kiếm, miệng vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu múa. Có chút giống đạo sĩ mở đàn tế trên TV.

Loan Loan ghé sát vào Bách Thủ nhỏ giọng hỏi: “Chỉ cần múa may mấy lần như thế là được?”

Bách Thủ gật đầu: “Đúng vậy, luôn như thế, vừa niệm chú vừa múa kiếm, nói là như vậy có thể đả thông với Địa phủ, chuộc tội cho người chết, kiếp sau có thể đầu thai tốt.”

“Không phải mời hòa thượng tới niệm kinh siêu độ sao?” Loan Loan nghi ngờ.

“Cũng có người mời hòa thượng niệm kinh, nhưng đó là tụng kinh với Phật tổ, không giống thế này. Nhưng chúng ta luôn mời đạo sĩ.”

Loan Loan nghe xong thì yên lặng gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, ở hiện đại có người qua đời, ví dụ như ở quê nàng, cũng mời đạo sĩ tới làm phép, để đạo sĩ chọn nơi chôn cất vân vân… nhưng chẳng phải ti vi luôn chiếu hòa thượng niệm kinh sao? Chẳng lẽ đây là lý do đạo sĩ thay thế hòa thượng!

Mạch Thảo quỳ dưới đất lặng lẽ khóc, đạo sĩ ở một bên vừa nhảy vừa múa kiếm, lại rắc tiền vàng mã, miệng không ngừng lẩm bẩm, hình ảnh này trái ngược hoàn toàn với pháp sư Tát Mãn trong Hoàn Châu cách cách.

Trong sân đầy người vây xem.

Xế chiều hôm qua, Dương Nghĩa Trí sai người giúp đi mua quan tài về, nhờ bốn người giúp khiêng quan tài, vừa tới giờ, đạo sĩ hét lớn: “Lên!”

Mạch Thảo ôm bài vị đi trước, phía sau là quan tài, trong thôn cũng có một số người tự động gia nhập đội đưa ma. Đội diễn tấu sáo và trống đi quanh thôn một vòng, sau đó đến khu nghĩa địa đã được chọn, bắt đầu chôn cất, mấy người cầm xẻng ba chân bốn tay, quan tài bị đất che lấp rất nhanh. Mạch Thảo nằm úp sấp trên mặt đất, mặc dù không phát ra chút tiếng động nào nhưng qua bả vai run rẩy mãnh liệt, có thể thấy nàng khóc cực kì bi thương, suýt thì ngất đi!

 

Loading...