Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 380: Công lý (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:28:58
Lượt xem: 13

Dương Nghĩa Trí, Bách Thủ, Loan Loan, Dương Phong đều đứng trong sân.

Dương Phong kể lại những chuyện đã xảy ra một lần: “… Chúng ta đang đứng nói chuyện dưới chân núi, sau đó nghe thấy dưới tàng cây phía trước có tiếng cải vã, đầu tiên thì nhỏ giọng, sau đó càng lúc càng lớn… Giọng Hương Tú có vẻ rất tức giận, sau đó có chút quá khích… Sau đó ta nghe thấy Tạ Tam hô lên một tiếng… Chờ đến khi chúng ta đi qua, thì đã thấy Hương Tú tắt thở nằm dưới gốc cây.”

“Ngươi nói Tạ Tam và Hương Tú cãi nhau, bọn họ cãi nhau vì chuyện gì?”

“Giọng Tạ Tam rất nhỏ không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy Hương Tú mắng hắn là đồ lưu manh, vô sỉ…”

Những lời Dương Phong nói chẳng có tác dụng gì, chỉ có Hương Tú mắng chửi người, không biết Tạ Tam nói cái gì, chính là thiên vị Tạ Tam. Loan Loan hỏi mấy lần cũng không hỏi được chút tin nào hữu dụng. Dương Phong có chút không nhịn được khi Loan Loan hỏi han không ngừng. Cha hắn là thôn trưởng còn không hỏi, một nữ nhân như Loan Loan quan tâm làm gì chứ.

Linh đường đã bày xong, Mạch Thảo vẫn quỳ bên cạnh Hương Tú mà khóc. Nàng không còn người thân nào khác, thương lượng một lúc, Loan Loan ở lại với nàng, để Bách Thủ cùng với Lai Sinh và con trở về nghỉ ngơi. Sau khi đến đây, Lai Sinh một câu cũng chưa nói, khăng khăng không chịu đi. Bách Thủ không còn cách nào, đành tự mình ôm con về nhà.

Lúc đi qua chỗ than đá, Tạ Nhàn đang chỉ huy đám thợ mỏ chuyển than, vẫn còn thừa một chiếc xe chở than, mười xe đứng thành một hàng dài trên đường. Lúc Bách Thủ trở về vẫn còn mấy phu xe không quen mặt đang ngồi xổm tám chuyện.

Tạ Nhàn thấy than đã đầy, phân phó gã sai vặt đi gọi Lưu quản sự. Lưu quản sự xuống nghe nói có người mất mạng, hơn nữa lại còn là Hương Tú, cả kinh hồi lâu không nói nên lời.

“Tạ Tam cũng không phải cố ý, trách nhiệm không hẳn là của hắn. Lát nữa ta sẽ cùng đi theo với mọi người chuyển đống than này, có thể là xế chiều ngày mai mới có thể trở lại đây. Nếu ngày mai bên kia có gì cần hỗ trợ, ông cứ tự liệu mà giúp đỡ. Ừ, đưa năm lượng phí mai táng qua nữa, nàng cũng không được tính là hy sinh vì công việc, ta cũng đã đủ nhân nghĩa rồi.”

Lưu quản sự luôn miệng vâng dạ, trong đầu ông vẫn còn lẫn lẫn lộn lộn, sau đó thực không nhịn được, liền hỏi: “Tam thiếu gia, Hương Tú này rốt cục là c.h.ế.t như thế nào?”

“Tự tử!”

***********

Ngày hôm sau, mọi người đi qua chân núi liền nhìn thấy nhà Hương Tú treo vải trắng, mọi người vô cùng kinh ngạc, hỏi thăm ra mới biết Hương Tú đã mất đêm qua rồi.

Những thợ đào mỏ đều rất bất ngờ, lại tiếc than: “Một nữ nhân đẹp thế kia lại c.h.ế.t sớm!”

“Sau này mua cơm cũng không còn niềm vui nữa rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-380-cong-ly-2.html.]

Mà người Dương gia thôn nghe tin xong phản ứng còn mạnh hơn trên mỏ gấp nhiều lần!

“Sao có thể! Hôm qua vẫn còn bình thường mà. Sao lại nghĩ không thông như vậy chứ?”

“Đúng đó! Tin này bất ngờ quá. Chờ một chút, không phải ta đang nằm mơ chứ…” Sau đó người đó tự nhéo lên đùi một cái, miệng kêu lên: “Ôi, đau quá. Xem ra là thật mà.”

“Mọi người nói xem nàng bây giờ sống tốt như vậy, sao lại tự mình tìm đến cái c.h.ế.t chứ?”

“Hừ, theo ta thấy, nhất định là bị đàn ông bức chết. Các người không nghe nói lúc ấy trên mỏ còn có Tạ đốc công à, hai người bọn họ có gian tình ai ai cũng biết đấy thôi!”

“Ơ, theo lời bà nói, lẽ nào là Tạ đốc công bức c.h.ế.t nàng sao? Bà nói xem sao lại ép c.h.ế.t nàng, nàng suốt ngày làm việc ở khu bếp, mỗi ngày phải đối mặt với nhiều đàn ông như thế còn chưa bị bức chết, một tên họ Tạ có thể sao!”

“Này này này, lẽ nào các người quên hết rồi sao? Chuyện lúc trước của Hương Tú và Tạ đốc công đều đã lan truyền thế kia… Haiz, chuyện này cũng không đúng, nếu hai người thật sự đã gian díu, sao lại còn tự tử chứ?”

Mọi người ngươi một câu ta một câu suy đoán, trên đường đi tất cả đều nói về chuyện của Hương Tú.

Mà lúc này Bách Thủ đang nói chuyện với Tạ Tam.

“Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ vì mấy câu ngoài miệng, mà Hương Tú đã tự tử sao?”

Nghe câu hỏi của Bách Thủ, Tạ Tam nghiêm mặt: “Ngươi có ý gì? Còn nữa, Hương Tú có quan hệ gì với ngươi, sao ngươi lại hỏi chuyện này? Những chuyện xảy ra tối qua ta đã nói với Dương trưởng thôn rồi, ta cần phải trả lời ngươi một lần nữa sao?”

Bách Thủ sầm mặt: “Được, ngươi không nói cũng được, ta đến tửu lâu tìm Dư chưởng quỹ, nhờ Dư chưởng quỹ viết thư cho Nhị thiếu gia, thỉnh ngài ấy tới làm chủ cho mẹ Mạch Thảo!”

“Này này này!” Tạ Tam vội vàng kéo Bách Thủ đang muốn đi, vẻ mặt cười làm lành, lấy lòng nói: “Ngươi xem chuyện này cũng xui xẻo, ta đang rất phiền muộn đây! Vừa rồi giọng điệu không tốt, Bách Thủ huynh đệ đừng trách ta!”

Bách Thủ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

Vẻ mặt Tạ Tam thay đổi, bất đắc dĩ nói: “Ta mới mắng nàng mấy câu, nàng đã ly hôn còn ra ngoài làm việc, vẫn chưa tìm được người đàn ông nào, một quả phụ khó tránh khỏi miệng lưỡi người đời! Ta thấy nàng không giống như lời đồn đại, cũng xinh đẹp, lại là người chăm chỉ, liền muốn nàng làm tiểu thiếp của ta…”

 

Loading...