Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:28:04
Lượt xem: 13
Hai người không ngừng đẩy ra, kéo vào, một cười dâm đãng, một không ngừng thấp giọng mắng.
Tạ Tam kéo Hương Tú về phía mấy cây đại thụ, là một nơi lý tưởng, vừa cách không xa chỗ than đá, người trong thôn cũng không dễ dàng nghe thấy, cho dù có người đến cũng có thể trốn sau mấy cái cây.
Tạ Tam đưa một tay đẩy ngã Hương Tú, hung dữ dùng sức giật quần áo của nàng. Bất luận Hương Tú phản kháng như thế nào cũng không cản được, ngược lại còn khiến cho Tạ Tam càng thêm hưng phấn. Ngoại trừ không ngừng mắng chửi, không ngừng rơi nước mắt, nàng không làm được gì khác nữa.
Toàn bộ sức nặng cả người Tạ Tam áp lên người Hương Tú, trước n.g.ự.c nàng bị ép đến biến dạng, một tay Tạ Tam đè xuống cổ nàng, một tay bắt đầu cởi quần. Ngay lúc này, đột nhiên một bó đuốc chiếu sáng rõ xung quanh, hai người đồng thời ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.
Tạ Nhàn đứng giữa, bên trái là Dương Phong, bên phải là Tạ Đại, ba người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hương Tú.
Hương Tú cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên hét lên một tiếng. Lúc này nàng mới phát hiện quần áo trên người đã bị cởi sạch, hai bên n.g.ự.c trần trụi lộ ra. Vì hành động lúc nãy quá mức mạnh mẽ chúng càng thêm rung động, cộng với làn da trắng nõn, đàn ông nhìn thấy đều muốn phụt máu.
Hương Tú cuống quýt kéo quần áo che kín trước ngực, sau đó nghiêng người lui ra phía sau cây.
Tạ Tam cũng đực người ra, trông thấy Tạ Nhàn hắn vô cùng kinh hoảng, không kịp mặc quần áo vào, chỉ kéo quần khúm núm cầu xin Tạ Nhàn tha thứ: “Tam thiếu gia, thật xin lỗi, ta… tiểu nhân…”
Tạ Nhàn thu lại ánh mắt quay đi, nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng. Trong lòng lại nghĩ, không ngờ ở nơi thôn dã như thế này lại có người phụ nữ nhìn được như thế, đáng tiếc đã bị những kẻ này vấy bẩn, bằng không còn có thể thu làm thông phòng.
Dương Phong liếc mắt nhìn lưng quần hơi tụt của Tạ Tam, có chút buồn cười, khẽ rũ mi mắt, đưa tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Tạ đốc công, mặc quần trước đã rồi nói sau.”
Tạ Đại nhìn vào thứ kia, vừa nãy còn dựng cao như cái lều, lúc này chỉ còn giống như con gà nhỏ! Lại nhìn thấy Tạ Tam giống như con ch.ó đang nằm úp sấp trên mặt đất, sờ soạng cái mông, khẩn cấp bới tìm quần để mặc vào, mà không khỏi cười rộ lên.
“Tạ đốc công, thật là ngại quá, chúng ta không ngờ hai người ở đây…” Tạ Đại vừa cười ha hả vừa nói: “Chỉ là, hai người cũng quá vội vàng rồi, sao không tìm chỗ nào thoải mái mà làm, chỗ này…” Ánh mắt lướt qua chung quanh một lần: “Mặc dù hiện giờ trời lạnh, nhưng mà mùa thu cũng có không ít côn trùng, xem ra da thịt trắng trẻo đã bị trầy xướt rồi!”
Tạ Tam đã mặc xong quần áo, đứng bên cạnh cười ngượng. Hắn không dám tức giận, cũng không dám nói nhiều, sợ Tạ Nhàn phát hỏa!
Ngày thường cũng chỉ nghe nói, nhưng hôm nay lại nhìn thấy tận mắt, Tạ Đại hàng năm xa nhà, không chạm vào phụ nữ, lúc này trong lòng đã sớm ngứa ngáy, cũng muốn này nọ. Tạ Nhàn vẫn chưa trách cứ, chuyện như vậy đàn ông đều hiểu, liền tiếp tục trêu chọc Tạ Tam: “Người có thất tình lục dục là chuyện thường, chuyện như vậy Tạ đốc công cũng thấy thoải mái đúng không, chúng ta đều là đàn ông cả, có thể hiểu được, chưa kể…” Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Hương Tú núp sau cây, ánh mắt sáng lên: “Hàng ngon như vậy bỏ không cũng lãng phí!”
Mắt Tạ Tam vừa đảo, không biết hắn nghe được ý từ câu nào của Tạ Đại mà vô cùng cẩn thận liếc nhìn Tạ Nhàn, nhìn về phía hai người kia cười nói: “Tư vị rất tuyệt, nếu không…” Nhìn về phía hai người, lại nhìn về phía Tạ Nhàn: “Cùng nhau!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-377.html.]
Ba người đồng thời ngẩn ra.
Hương Tú núp sau cây tái mặt, lảo đảo bò dậy chạy đi. Tạ Tam một tay kéo nàng lại, quần áo trước n.g.ự.c chưa được buộc chặt đã hở ra, thân thể vừa đúng lúc đụng phải n.g.ự.c Tạ Đại, hai thứ mềm mại đúng lúc rơi vào trong lòng bàn tay của Tạ Đại làm cho hắn không khỏi mềm nhũn cả người.
Mẹ nó, quả nhiên là tuyệt diệu!
Vốn không có ý kia, nhưng lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Hương Tú lại mang theo lửa nóng!
Tạ Nhàn lại nhẹ nhàng dời người đi chỗ khác.
Dương Phong lúng túng chào tạm biệt, nói: “Mỏ có chút chuyện, ta đi trước.” Nhưng trong lòng lại mắng to một câu “Chó chết!”
Nghe vậy, trong lòng Tạ Tam cũng buông lỏng, nhìn lại Tạ Đại, trong lòng hắn cũng không còn hoảng loạn như lúc nãy. Nếu bọn họ cùng nhau, đến lúc đó gặp chuyện không may không phải là có thêm một đồng bọn sao?
Mà Tạ Đại thì ôm Hương Tú thật chặt trong tay, ánh mắt hướng về phía quần áo trước n.g.ự.c nàng đang nắm! Nghĩ đến những hình ảnh hương sắc trong đầu, hắn có chút do dự.
Lúc này sắc mặt Hương Tú đã xám như tro tàn!
Dương Phong đi theo sát phía sau Tạ Nhàn. Tạ Nhàn đi được mấy bước mới phát hiện ra Tạ Đại không đi theo, hắn đang muốn quay đầu lại gọi, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng “Bịch”, một bóng người ngã dưới gốc cây.
Chân mày Tạ Nhàn nhất thời chau lại. Dương Phong đã sớm kinh hoảng đến không nói ra lời, mà Tạ Tam và Tạ Đại đối mặt nhìn nhau, nhìn về phía Hương Tú nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong nháy mắt hai người chạy đến bên cạnh Tạ Nhàn, tranh nhau nói.
“Tam thiếu gia, không liên quan đến ta, là nàng tự mình đập đầu.”
“Tam thiếu gia, cũng không liên quan đến ta, là nàng tự đập đầu, ta không hề chạm vào nàng.”
Hai người đều cố gắng chứng tỏ mình không liên quan. Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Đến xem trước đã.”
Hai người nhất thời không lên tiếng, Tạ Tam nhìn về phía Tạ Đại, Tạ Đại trừng mắt nhìn lại Tạ Tam. Sau đó Tạ Tam cả gan đi đến đưa tay dò xét dưới mũi Hương Tú, đột nhiên, tay hắn run lên, nhảy một phát ra xa cả trượng, mặt trắng bệch nhìn về phía Tạ Nhàn: “Không còn, không còn thở nữa!”