Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 376: Ngọc vẫn
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:27:55
Lượt xem: 9
Tạ Tam tìm cớ rời đi, lúc này lại đang trên đường đi đến nhà Hương Tú.
Hương Tú và Mạch Thảo ăn cơm tối xong đã đi ngủ từ sớm, bởi vì trong lòng có chuyện suy nghĩ nên Hương Tú vẫn chưa ngủ, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, trong lòng nàng rất căng thẳng.
Ban ngày, nàng tránh Tạ Tam đã hai ngày, Tạ Tam cũng tìm nàng hai ngày, lần nào cũng chỉ địa điểm bảo nàng chờ hắn, trong lòng Hương Tú không muốn nên làm việc xong đều vội vã trở về nhà, sau đó chốt cửa tắt đèn đi ngủ. Xế chiều hôm nay, Tạ Tam tìm được nàng, bảo nàng sau bữa cơm chiều thì đợi hắn ở khu bếp, Hương Tú liền ngay cả cơm tối cũng không ăn đã trở về nhà.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, tim nàng đã trôi lên đến tận họng, có lẽ nào thật sự là Tạ Tam. Nàng nằm trên giường nhắm mắt lại tự thôi miên mình mau ngủ đi, ngủ say rồi sẽ không nghe thấy nữa, nhưng mà càng như vậy thì tiếng gõ cửa lại càng thêm rõ ràng.
Sau đó làm cho cả Mạch Thảo cũng tỉnh dậy. Mạch Thảo nghĩ là Hương Tú đã ngủ say nên nhẹ nhàng lay nàng. Hương Tú vẫn nhắm nghiền hai mắt không động đậy.
Lại một lát sau, tiếng gõ cửa vẫn vang lên, Mạch Thảo đành vén chăn ngồi dậy. Hương Tú căng thẳng bắt lấy tay con gái, cố gắng đè nén giọng nói ra vẻ như bình thường: “Ngủ đi, đừng để ý.” Nhưng giọng lại có chút là lạ.
Trong bóng tối Mạch Thảo ngồi ngây người, sau đó nghe lời nằm xuống. Trong nhà không còn tiếng động, nhưng hai mẹ con cũng không ngủ được.
“Thùng thùng…” Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.
Ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng vận chuyển than đá trên mỏ nhưng Hương Tú vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cha mẹ Lý Đại Trí rời giường. Hai người châm đèn, mẹ Đại Trí oán trách: “Tiếng gõ cửa của nhà ai thế?” Hẳn là bị quấy rầy mộng đẹp nên hơi tức giận.
Cha Đại Trí đi ra sân chuẩn bị mở cửa xem là ai. Mẹ Đại Trí khoác thêm áo đi theo ra ngoài mở cửa. Ngoài cửa không có tiếng động gì, thì ra tiếng gõ cửa này truyền đến từ nhà bên cạnh.
Chỉ thấy có một người đàn ông đang đứng ngoài cổng nhà nàng vô cùng nhẫn nại gõ cửa hết lần này đến lần khác.
Sắc mặt mẹ Đại Trí khó chịu, nhổ nước bọt về phía nhà bên cạnh, mắng: “Thảo nào có kết cục hôm nay, quá nửa đêm vẫn còn có đàn ông đến tìm, đúng là một dâm phụ.”
Cha Đại Trí kéo vợ về, sau đó đóng cửa. Ở bên ngoài còn có thể nghe rõ giọng nói của hai người: “Loại người này bà để ý làm gì!”
“Ta nhổ vào, nửa đêm rồi còn không biết kiêng dè, đúng là đồ không biết xấu hổ. Ngày mai ta sẽ nói cho mọi người biết!”
Quả nhiên, ngày hôm sau, cả thôn, cả mỏ, khắp mười tám dặm đều biết nửa đêm có đàn ông đến tìm nàng. Tất cả mọi người đều mắng nàng là dâm phụ, quá nửa đêm vẫn còn vụng trộm với đàn ông. Nhất thời tiếng xấu của nàng đồn xa vạn dặm!
Hương Tú lạnh run cả người, đột nhiên ngồi nhỏm dậy trên giường. Nhìn Mạch Thảo đang nhắm nghiền hai mắt bên cạnh, trên mặt Hương Tú chảy xuống hai dòng nước mắt, quyết tâm. Nàng mặc xong quần áo thì rón rén bước ra khỏi phòng.
Tiếng động càng lúc càng gần, tim Hương Tú đập càng nhanh. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng mở cửa. Đứng ở cửa là một người đàn ông đứng yên không nhúc nhích, một nắm tay dừng giữa không trung, không ngờ tới cửa sẽ đột nhiên mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-376-ngoc-van.html.]
Tạ Tam cười khà khà: “Nếu ngươi không mở cửa, đêm nay ta sẽ gõ đến sáng luôn!”
Hương Tú lạnh mặt, mặt không đổi nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
“Quả thật ngươi nghe lời ta nói vào tai này ra tai kia!”
Hương Tú đóng cửa. Tạ Tam lập tức đưa tay chặn lại, mặt không đổi sắc nói: “Tam thiếu gia muốn ăn, đi nấu ít đồ ăn đi.”
Hương Tú nghi ngờ nhìn hắn: “Tạ đại nương đâu?”
“Tạ đại nương không khỏe.” Thấy Hương Tú do dự, Tạ Tam lập tức không nhịn được nói: “Nhanh, lề mề cái gì!”
Ra sức cắn môi, Hương Tú đóng cửa lại đi theo Tạ Tam ra cổng. Vừa mới tới ven đường, Tạ Tam dừng lại, Hương Tú lập tức cảnh giác nhìn hắn.
Tạ Tam cười gian: “Lừa được ả đàn bà thối tha như ngươi ra ngoài đúng là không dễ dàng.”
Hắn nói xong, không đợi Hương Tú kịp phản ứng đã nhanh chóng túm lấy tay Hương Tú, dùng sức vác nàng lên núi.
Hương Tú kinh hãi, quát lên: “Ngươi muốn làm gì, buông ta ra.”
Tạ Tam quay đầu lại nhìn nàng: “Kêu to lên, muốn kêu thì kêu lớn tiếng nữa đi, quá nửa đêm rồi xem ai đến cứu ngươi! Cho dù người trên mỏ có nghe thấy, một đám đàn ông, ngươi nói xem bọn họ sẽ làm gì?”
Dù đang trong bóng tối nhưng vẫn có thể thấy rõ vẻ hoảng sợ trên mặt Hương Tú.
Chắc Tạ Tam còn thấy dọa nàng thế vẫn chưa đủ: “Thứ đàn bà như ngươi, mấy tên nam nhân quanh năm không trở về nhà kia còn đang thèm khát. Ngươi cứ thử nghĩ xem, rốt cuộc là hầu hạ một người tốt hơn, hay để cho một đám đàn ông hầu hạ ngươi thì thích hơn?” Vừa nói hắn vừa cười dâm đãng: “Nếu ngươi thật sự muốn đàn ông đến thế, chờ gia thư thái rồi sẽ tìm giúp ngươi hai tên khỏe mạnh!”
“Súc sinh!” Đôi môi Hương Tú run rẩy, đáy mắt ngập tràn nước mắt.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể như vậy thôi sao? Hương Tú có chút tuyệt vọng. Nàng là phụ nữ sao có thể chống lại một tên nam nhân đây, hơn nữa Tạ Tam nói đúng, dù nàng muốn kêu, ai sẽ tới cứu nàng. Nàng lại càng không thể kêu, nếu có người tới cũng chỉ có nàng khổ mà thôi!
Tên du đãng Tạ Tam vốn cũng không để ý đến những chuyện này.