Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:25:26
Lượt xem: 10
Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: “Hắn còn như vậy nữa cứ đuổi hắn ra ngoài đi, hắn không muốn làm thì còn người khác!”
Sau chuyện Bách Thủ, công nhân ở mỏ cung kính với Tạ Nhàn hơn rất nhiều, trong lòng cũng không dám thấy Tạ Nhàn dễ nói chuyện. Cho dù vẻ mặt Tạ Nhàn vô cùng hòa ái, ý cười đầy mặt, mọi người cũng không dám chậm trễ chút nào. Ngoài mặt Tạ Nhàn nói đừng câu nệ, nhưng thấy những cố gắng mấy ngày nay của mình có hiệu quả thì cảm thấy vô cùng hài lòng.
******
Sau khi thu hoạch lúa, ngoài đồng được nhàn rỗi một thời gian liền đến lúc gieo hạt nữa. Giống tiểu mạch này trước khi trồng cần phải xới đất, trước kia mọi người đều dùng cuốc để cuốc, hiện sức lao động chủ yếu trong nhà đều lên núi đào than rồi, trong nhà chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, một ngày có thể làm được bao nhiêu việc đây? Cho nên mọi người đều hướng ánh mắt về nhà Loan Loan và Lý Trụ Đầu.
Hai nhà mỗi bên có một con trâu. Những năm qua hễ có thời gian là Lý Trụ Đầu liền đưa trâu đi cày giúp, nhưng trâu này như ông bạn già của hắn vậy, cho nó làm nhiều liền cảm thấy đau lòng, cho nên cũng không muốn để trâu làm quá nhiều. Theo thường lệ năm nay Loan Loan cũng đưa trâu đi cày.
Những năm qua mọi người đều tự làm được nhưng năm nay bận rồi, không thể làm gì khác hơn đành nhờ vợ chồng nàng giúp họ cày. Không còn cách nào khác, Loan Loan và Bách Thủ đành phải đáp ứng. Nhưng thời gian nhàn hạ của Bách Thủ không nhiều lắm, trừ lên mỏ còn phải ra ruộng, rồi còn nghỉ ngơi, được một thời gian tinh thần cũng sút đi. Sau đó Lai Sinh liền theo Bách Thủ ra ruộng, dạy mấy lần Lai Sinh đã làm được.
Sau đó hai người liền chia thời gian, nếu Bách Thủ làm việc vào ban ngày, buổi tối liền cùng Lai Sinh làm việc một lúc thì về trước, để lại Lai Sinh một mình đánh trâu cày. Nếu Bách Thủ làm việc vào buổi tối, ban ngày hắn sẽ nghỉ ngơi thật tốt rồi mới đi giúp mọi người cày ruộng, ai cũng đều hiểu.
Về sau Lai Sinh ra ngoài cũng không cần Bách Thủ theo.
Mọi người cũng không ai ra thăm ruộng vào ban đêm nên ai nấy đều cho rằng là Bách Thủ cày.
Ruộng của mọi người cày cũng được gần hết, chỉ còn lại vài thửa cho Lý Trụ Đầu. Ban đêm Lai Sinh liền dắt trâu đến ruộng nhà Mạch Thảo. Đến nơi thì Hương Tú và Mạch Thảo đang chờ, Lai Sinh ngượng ngùng nói: “Hôm nay ta tới hơi trễ.”
“Không sao, vài mảnh ruộng trong nhà liền phiền ngươi xua trâu cày giúp cho.” Hương Tú cười nói.
“Sao lại khách khí như vậy, để ruộng nhà hai người đến giờ mới cày đã trễ thời gian gieo hạt rồi.” Lai Sinh vừa nói chuyện vừa đánh trâu lên cày, thuần thục xua trâu xuống ruộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-367.html.]
Trên mặt Hương Tú lộ vẻ kinh ngạc, ngoài miệng đáp lời Lai Sinh: “Sao lại trễ? Chúng ta nên cám ơn ngươi mới phải! May có ngươi nhớ đến nhà chúng ta, nếu không hai mẹ con ta đã phải tự mình cuốc đất rồi, không chỉ mệt nhọc mà có khi còn trễ hơn bây giờ ấy chứ.” Dừng một chút nàng lại nói: “Hơn nữa Mạch Thảo nhà chúng ta cũng không làm được chuyện này.”
Lai Sinh lập tức phất tay với hai người: “Không sao, không sao, để ta làm cho! Hai người nói những thửa ruộng nào rồi về trước đi, trời cũng muộn rồi.”
Trên mặt Hương Tú thoáng qua ý cười, chỉ cho Lai Sinh mấy mảnh ruộng nhà mình rồi đưa Mạch Thảo về nhà.
Mạch Thảo theo Hương Tú về nhà còn có chút lo lắng về Lai Sinh, ra dấu tay với Hương Tú. Hương Tú sờ sờ đầu nàng cười nói: “Con đừng lo, đi nghỉ ngơi đi. Lai Sinh làm xong sẽ biết tự về mà. Không nghe hắn nói sao, thường ngày cũng là tự hắn ra ruộng làm thôi. Hắn ấy mà, không khờ như mình nghĩ đâu.”
Bận bận rộn rộn cuối cùng cũng đến thu húy, mọi người trong thôn đều không quan tâm lần này đi thi Lý Đại Trí có đỗ cử nhân hay không, cũng không quan tâm Lý Khai Minh có được làm tú tài hay vào thư viện hay không, tất cả đều hướng về phía Tuấn Kỳ.
Khi Tuấn Kỳ được vào thư viện, mẹ hắn khi đó đã oai phong thôi rồi. Hơn nữa từ sáng đến tối đều treo Tuấn Kỳ ngoài miệng. Bất luận người có quan hệ tốt với nhà Tuấn Kỳ hay không đều chờ đợi nhìn vào. Mọi người đều muốn biết thư viện có phải rất lợi hại hay không, Dương Tuấn Kỳ ở đó nửa năm có phải sẽ trở thành tú tài hay không.
Mỗi ngày ánh mắt mẹ Tuấn Kỳ đều không rời Dương Tuấn Kỳ, liên tục bảo hắn đừng khẩn trương, không ngừng động viên hắn cố gắng. Nhưng trong lòng bà ta cũng khẩn trương muốn chết.
Dương Tuấn Kỳ cười bảo mẹ hắn đừng lo lắng. Hắn nhất định sẽ làm bài thật tốt, nhưng thật ra trong lòng không ngừng bồn chồn. Từ khi được vào thư viện, mẹ hắn mỗi ngày đều tươi cười, bà không chỉ tự thổi phồng với người trong thôn mình lợi hại thế nào, mà còn nhiều lần cùng nhà Loan Loan phát sinh mâu thuẫn, bà đều lấy việc mình được vào thư viện đọc sách để mỉa mai người ta. Hơn nữa mẹ thay hắn đính hôn hắn cũng không quá hài lòng, vì mẹ hắn không chỉ khoa trương hắn làm việc tài giỏi thế nào mà còn nói hắn quyết chí nhất định phải thi đậu tú tài.
Không sai, từ khi vào thư viện trong lòng hắn đúng là đã nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi bà mối đến Đàm gia lại nói hắn nhất định sẽ đỗ tú tài.
Dương Tuấn Kỳ không phải người hay nói mạnh miệng, chuyện này đã tạo không ít áp lực cho hắn.
Chờ sau khi Dương Tuấn Kỳ đi, mẹ Tuấn Kỳ liền thay đổi khác hơn ngày trước, rất ít ra ngoài, có ra cũng rất vội vã, đứng nói hai ba câu liền rời đi.