Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:21:58
Lượt xem: 9
Bách Thủ rất khó xử: “Chuyện này ta không dám đảm bảo với huynh. Huynh biết đấy, dạo này Tam thiếu gia cũng có điều bất mãn với ta, đoán chừng ta nói ngài ấy cũng không đồng ý. Nhưng ta sẽ nói với Tạ đội trưởng, gần đây Tam thiếu gia đối với hắn luôn hòa ngôn duyệt sắc (thái độ nhã nhặn), hi vọng hắn có thể nói giúp huynh trước mặt Tam thiếu gia. Có thể thành hay không cũng không chắc được. Huynh cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, đến lúc đó lại thất vọng.”
Chỉ cần Bách Thủ bằng lòng Diêm Sơn đã thấy có thêm phần hi vọng, rất cảm kích nói: “Vậy thật cảm ơn huynh. Dù không được ta cũng sẽ không trách huynh, chỉ cần huynh đồng ý là tốt rồi.”
Sau đó, gặp Tạ Tam, Bách Thủ liền nói chuyện Diêm Sơn, Tạ Tam không vui nói: “Chút chuyện nhỏ này đáng để hắn suốt ngày treo ngoài miệng sao?”
Bách Thủ thấy hi vọng của Diêm Sơn chỉ e đã tan tành.
“Chuyện này ngươi cũng đừng quản, muốn thế nào còn phải xem ý tứ của Tam thiếu gia.”
Ngày hôm sau, khi Diêm Sơn làm việc xong, Bách Thủ thuật lại lời Tạ Tam cho hắn nghe, uyển chuyển an ủi hắn: “Huynh cũng đừng vội, chuyện này phải từ từ thu xếp mới được. Dù sao người trong mỏ nhiều như vậy, muốn thu xếp như thế nào sợ rằng phải có một quá trình.”
Diêm Sơn đã hiểu rõ, nghe vậy nhất thời cười lạnh một tiếng: “Những người này thật là tiểu nhân không giữ lời.” Lập tức thật tâm cảm tạ Bách Thủ: “Thật là cảm tạ huynh. Mặc dù chuyện không thành nhưng Bách Thủ huynh đệ cũng ra sức rồi. Chuyện này của ta chỉ sợ không ai muốn nghe đâu, huynh là người trượng nghĩa.”
Hắn có trượng nghĩa không bản thân hắn cũng không biết, nhưng hắn biết có người rất không có đạo đức.
Hiển nhiên Tạ Nhàn đã cho Bách Thủ ăncanh bế môn*. Đã thật lâu hắn không nói chuyện với Bách Thủ, nếu có gặp, thấy Bách Thủ chào hỏi thì Tạ Nhàn cũng một mực tỏ ra lạnh nhạt. Từ từ Bách Thủ cũng không đến gần nữa, có chuyện thì cẩn thận xử lý, không chuyện thì cách xa Tạ Nhàn ra một chút.
*Canh bế môn (闭门羹):ý bày tỏ sự cự tuyệt không muốn gặp. Nghĩa Việt nôm na là “Sập cửa vào mặt” nhưng tế nhị hơn.
Chuyện rằng: Tương truyền ở đời nhà Đường có một kỹ nữ đẹp nghiêng thành tên Sử Phượng, diên mạo duyên dáng phong lưu, giỏi ca múa, vô cùng nổi tiếng. Những công tử phóng đãng háo sắc đua nhau đến xin gặp, bao vây kỹ viện thường xuyên chật như nêm cối. Sử Phượng phân bọn họ thành các cấp bậc cao thấp. Khách nhân thượng đẳng đến, nàng xuống lầu tiếp đãi, còn làm canh khoản đãi. Khách nhân hạ đẳng đến nàng không muốn gặp mặt thì đóng cửa rồi dâng một bát canh cho hắn ăn. Khách đến thấy canh mà không được cho vào thì tự hiểu đã bị người ta uyển chuyển từ chối mà tự động cáo lui. Cụm từ “Canh bế môn” ra đời từ đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-357.html.]
Về phần chuyện của Diêm Sơn, sau khi Tạ Tam gặp được Tạ Nhàn, bị Tạ Nhàn giáo huấn một trận.
Lúc này Lưu quản sự lại mang đến một việc làm hắn thật đau đầu. Chuyện lần trước chuyển than đi hắn lấy mất năm xe đã bị Lưu quản sự phát hiện. Lúc này Tạ Nhàn đang nghĩ xem nên lấy lý do gì để qua mặt ông!
Lưu quản sự cầm lấy số lượng xe than bên dưới trình lên, so với trước đây liền phát hiện không đúng. Trước tiên ông ta tìm tiên sinh kí trướng (người ghi chép) trên núi. Tiên sinh đó là người Tạ Dật mang đến có thể tin tưởng được, để đề phòng vạn nhất nên ông ta chứng thực với tiên sinh kí trướng trước.
Tiên sinh kí trướng khẳng định với ông ta: “Mỗi gùi than chuyển xuống núi ta đều ghi chép thật kỹ, sẽ không bỏ sót, không thể nào có chuyện không ghi lại.”
Vậy chỉ có thể xảy ra vấn đề ở dưới chân núi. Ông ta vừa tìm Tạ Nhàn vừa đến gặp Lưu kí trướng. Lưu kí trướng đưa sổ sách cho ông ta coi, sau khi trở về xem xét thì thấy trong sổ và trên núi đều khớp với nhau, vậy sao chuyển than đi lại thiếu hơn hai xe ngựa?
Nghĩ một chút, Lưu quản sự liền tìm Bách Thủ trước để hỏi tình huống.
Nếu nói có gì khác thường hoặc bị trộm than, Bách Thủ thật không phát hiện thấy. Hiện trong mỏ đã có đội tuần tra sẽ không thể nào có người trộm than được, hơn nữa còn nhiều như vậy. Đột nhiên Bách Thủ chợt nhớ ra chuyện gì, thuật lại tình hình chuyển than lúc đó: “… Lúc đó đám phu xe trâu còn oán trách, nói ngày thường đã sớm chuyển xong… Lần này than đá còn nhiều hơn lần trước, chờ sau khi một đội xe trâu đi khỏi, còn lại một phần nhỏ than. Vốn chúng ta tưởng ít nhất nửa canh giờ nữa mới có xe trâu trở lại, ai ngờ đội xe trước vừa đi đã có năm chiếc khác đến, đám phu xe cũng không quen mặt… Theo thường lệ ta đã đi theo nhưng lần này Tam thiếu gia lại không cho ta theo…”
Lưu quản sự nhíu mày thành một đường, nói cám ơn với Bách Thủ rồi tìm đến Tạ Nhàn.
Nghe Lưu quản sự nói, Tạ Nhàn không chút hoang mang bảo ông ta ngồi xuống, vừa cho người dâng trà vừa nói: “Vốn ta định lựa lúc nào đó nói với ông, nhưng thấy ông bận nhiều chuyện quá nên ta quên mất.”
Thấy Lưu quản sự nhíu mày nghiêm túc lắng nghe, Tạ Nhàn uống một ngụm trà lúc này mới nói tiếp: “Năm xe than sau cùng là do ta lấy đi. Quý phủ của một bằng hữu Tạ gia gần đây cần thứ này. Đều là bạn làm ăn lâu năm, thấy cũng không nhiều nên ta liền cho hắn. Ông yên tâm chuyện này có ta chịu trách nhiệm, nếu sau này nhị ca có hỏi thì bảo huynh ấy đến gặp ta. Cũng là mối làm ăn quan trọng của Tạ gia chúng ta, đừng nói là năm xe, cho dù năm mươi xe lão gia tử cũng đồng ý. Chúng ta lại khai thác ở núi này không phải sẽ có sao?”
Sau đó lấy ra một hà bao để trước mặt Lưu quản sự: “Đều là bạn tri kỉ sao ta có thể nhận bạc của hắn. Hắn cũng biết đã gây ra không ít phiền toái cho người phía dưới các ngươi, chút bạc này coi như hắn bù đắp phần nào!”