Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 354: Tức giận!

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:21:17
Lượt xem: 9

Từ khi tới mỏ, Lưu quản sự và Tạ Tam đều ở cùng các công nhân trong lều trên sân đập lúa, chỉ thỉnh thoảng mới về thôn trang. Hắn biết Tạ Tam xưa nay quen lười biếng, hơn nữa Tạ gia hắn có người, chỉ cần lúc có chuyện quan trọng hắn không lề mề là được, bình thường Bách Thủ cũng lười quản Tạ Tam.

Ăn xong bữa tối, tất cả mọi người đều trở về nhà. Bách Thủ tuần một vòng trên mỏ, xác định không có ai, chỉ có một gác đêm mới xuống núi. Dưới chân núi còn đang bận rộn. Bách Thủ đi tới bên cạnh một phu xe chào hỏi. Mỗi lần tới kéo than đều là những phu xe cố định nên giờ đều đã quen mặt.

Người nọ thấy Bách Thủ liền cười nói: “Ở kìa, đang trực đêm sao Bách Thủ huynh đệ?”

“À không, ta vừa xong ca.” Bách Thủ cười nói, liếc nhìn dãy xe thật dài, khó hiểu hỏi: “Sao hôm nay chậm thế?”

“Haiz~, nói tới thật giận mà.” Người nọ có chút bất mãn: “Theo như tốc độ của chúng ta đã sớm chuyển xong, nhưng chở đến trấn trên đoàn xe người ta lại không cho chất lên xe. Chúng ta cũng hết cách, đành phải lề mề theo.”

Bách Thủ vừa nghe xong thì rất ngạc nhiên: “Không cho chất lên xe? Vì sao?”

“Không biết.” Người nọ lắc đầu, cũng rất khó hiểu: “Bảo rằng bên kia thuyền không tới. Nhưng thuyền chưa tới thì cứ để chúng ta chuyển than ra trước, rồi chất lên xe ngựa chuyển ra bến tàu, chẳng phải tốt hơn nửa đêm rồi còn lần mò trên đường thôn quanh co khúc khuỷu sao?”

Bách Thủ đồng ý gật đầu. Đường thôn vừa nhỏ lại vừa có ổ gà, đêm tối mù mù nếu đi không cẩn thận sẽ bị lật xe, chẳng phải càng thêm chuyện sao?

Hắn đang nghĩ không biết ai đã hạ lệnh như thế thì nghe thấy người nọ oán trách: “Cũng không biết ai ra lệnh nữa. Tạ nhị thiếu gia không ở đây, Tam thiếu gia đến trưa cũng chưa thấy mặt. Chỉ là, hình như có người nhìn thấy gã sai vặt của Tạ tam thiếu gia tới truyền lời, không biết Tam thiếu gia này rốt cuộc muốn gì nữa?”

Hai người đang nói chuyện thì trông thấy Tạ Nhàn cưỡi ngựa tới. Hắn xuống ngựa. Tạ Tam không biết từ đâu chui ra, vội vàng tiến lên dắt dây cương. Chờ Tạ Nhàn xuống ngựa xong, Tạ Tam không biết nói gì mà vẻ mặt Tạ Nhàn lập tức sa sầm, ánh mắt nhìn về phía bên này trở nên vô cùng lạnh lùng. Sau đó biểu hiện không chút thay đổi đi tới, lạnh lùng nói với mọi người còn đang xúc than đá: “Ngươi, ngươi, ngươi nữa, đã giờ nào rồi, lỡ thuyền hàng các ngươi có chịu trách nhiệm được không? Cả đám lề mà lề mề. Có việc thì làm, không có việc thì tìm việc làm, đừng bám ở đây!”

Động tác trên tay mọi người lại nhanh thêm vài phần!

Bách Thủ khẽ nhíu mày, sau đó liền nhìn thấy Tạ Nhàn đi về phía hắn, nghiêm mặt hỏi: “Hôm nay trên mỏ không có chuyện gì chứ?”

Bách Thủ liếc nhìn người đang cúi đầu đứng phía sau Tạ Nhàn. Tạ Tam không nói một lời nào, lại thấy Tạ Nhàn nhìn về phía mình, không chút hoang mang nói: “Hôm nay trên mỏ đều tốt, không có việc gì ạ. Than đá còn dư lại gần năm xe, phải tăng tốc mới được. Tối nay có mây đen giăng kín, nếu mây che hết toàn bộ ánh trăng e rằng sẽ rất khó đi.”

Tạ Nhàn lạnh mặt: “Biết ban đêm lái xe không dễ, vì sao ban ngày không nhanh chở đi! Ngươi làm đội phó đội tuần tra nên suy nghĩ đến những chuyện này, nếu lỡ giờ lên thuyền, ai chịu trách nhiệm được đây? Chút chuyện này cũng xử lý không tốt, về sau sao có thể đề bạt ngươi làm quản sự?”

Người vừa rồi nói chuyện với Bách Thủ có lòng muốn nói giúp đôi lời, nhưng thấy Tạ Nhàn lạnh mặt như thế liền nuốt trở vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-354-tuc-gian.html.]

Dương Phong nhìn thấy Bách Thủ bị giáo huấn, trong lòng vô cùng sảng khoái, khóe miệng không tự chủ lộ ra nụ cười hả hê, Bách Thủ cũng nhìn thấy rõ. Mà Tạ Tam làm đội trưởng đội tuần tra, cho dù đội tuần tra có làm sai thì người hứng mũi chịu sào phải là Tạ Tam mới đúng, nhưng Tạ Nhàn đến nửa câu cũng không đả động đến hắn.

Vẻ mặt Bách Thủ tăng thêm một phần lãnh ý, không hề trả lời nữa.

Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, rời đi.

Lúc này mười chiếc xe trâu đã chất xong, bắt đầu chậm rãi đi ra ngoài thôn.

Tạ Nhàn đi tới bàn ghi chép bên cạnh nhìn thấy đã xong sổ sách thì đi sang chỗ khác. Tạ Tam lập tức đưa đến một cái ghế. Tạ Nhàn ngồi xuống, chỉ huy công nhân gom phần than còn lại vào một chỗ.

Tạ Tam lặng lẽ đi tới bên cạnh Bách Thủ, thấy Tạ Nhàn khôngchú ý bên này mới cẩn thận rỉ tai hắn: “Bách Thủ huynh đệ, ngươi đừng để ý. Tam thiếu gia hôm nay có việc, lời nói khó tránh khỏi hơi nặng, ngươi cũng đừng nhạy cảm.”

Bách Thủ khẽ câu khóe miệng, lộ ra một nụ cười mờ mịt khó hiểu.

Thấy Bách Thủ dường như không hiểu ý mình, Tạ Tam định làm rõ: “Ngươi cũng đừng tức giận. Lúc này nên nghĩ xem làm thế nào để nhận sai với Tam thiếu gia đi. Dùng lời nói mềm mỏng, chỉ cần Tam thiếu gia không tức giận mọi chuyện đều dễ nói. Chúng ta là người của Tam thiếu gia, chẳng lẽ ngài ấy còn làm khó chúng ta sao?”

Nghe vậy, khóe miệng Bách Thủ mỉm cười một cái, biểu lộ chút lãnh ý: “Ta không làm sai chuyện gì, cớ sao phải đi nhận lỗi? Chuyện này muốn trách cũng không thể trách đội tuần tra, cũng không phải trách nhiệm của ta. Lại nói về trách nhiệm, những thứ này không phải là việc đội tuần tra quản được, vì thế từ trên xuống dưới cũng không tới lượt ta.”

Tạ Tam nghe lời này xong thì có chút mất hứng, hừ một tiếng, nói câu “Tùy ngươi” , liền không để ý tới Bách Thủ nữa.

Tạ Nhàn không nói lời nào, những người khác cũng không dám nói nhiều.

Cứ theo lệ cũ, chờ xe trâu đến chợ sẽ dỡ than đá xuống, trở về lần nữa ít nhất cũng phải hết một canh giờ, nhưng một chuyến xe trâu vừa đi chưa được bao lâu đã có xe trâu tới nữa.

Bách Thủ có chút kinh ngạc, sao lại như vậy, lập tức hắn liền phát hiện không đúng, mấy phu xe này không phải là những phu xe thường dùng.

Hắn đang hoài nghi, mấy phu xe kia đã đánh xe trâu tới. Mọi người ba chân bốn cẳng bắt đầu chuẩn bị xếp than, một bên Tạ Nhàn còn bất chợt thúc giục: “Nhanh một chút, chúng ta còn phải tới bến tàu.” Sau đó liền quay đầu nói với Tạ Tam: “… Để rút ngắn thời gian chúng ta đành mời thêm vài chiếc xe trâu. Năm người này cũng là mời ở nông thôn. Ban đêm mệt nhọc, mời bọn họ đến một bên nghỉ ngơi đi, nói không chừng sau này lúc không đủ xe, chúng ta còn phải mời nhà người ta hỗ trợ.” Giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ cho Bách Thủ nghe thấy.

 

Loading...