Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 352: Quan tâm
Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:56:39
Lượt xem: 13
Hương Tú cảm kích nhìn hắn: “Để ngươi phải đến giúp chúng ra, thật áy náy quá.” Lập tức lại có chút ít do dự: “Không biết Loan Loan muội tử và Bách Thủ huynh đệ có biết không?”
“Biết rồi. Yên tâm đi, sau khi làm xong ta sẽ về ngay.” Khi đi Lai Sinh đã nói với Loan Loan và Bách Thủ rồi. Hơn nửa đêm còn đến nhà một quả phụ giúp đỡ, để người biết được thể nào cũng sẽ dị nghị, hai người vốn định ngăn cản hắn, nhưng lúc này Lai Sinh rất có chính kiến.
Biết Loan Loan và Bách Thủ đều biết rồi, tâm tình Hương Tú nhất thời tốt hơn. Trong nhà chỉ có hai nữ nhân, Mạch Thảo sức yếu, bản thân nàng cũng không phải người giỏi việc nhà nông, giờ có nam nhân giúp đỡ, nàng và Mạch Thảo có thể thoải mái một chút.
Nghĩ tới đây, Hương Tú lại có chút ít lo lắng, Lai Sinh có thể làm được việc này sao?
Trước kia nàng có nghe Loan Loan nói mỗi lần Lai Sinh làm việc, Bách Thủ đều phải đi sửa lại một lần. Nhất thời trong lòng có chút do do dự dự, thứ nhất sợ Lai Sinh làm không tốt, thứ hai, đến lúc đó bản thân lại phải mệt mỏi kiểm tra lại một lần. Nhưng sau khi ra ruộng, nàng lại phát hiện Lai Sinh làm việc tay chân lưu loát, công việc qua tay hắn đều không cần người sửa lại lần thứ hai! Hoàn toàn không giống bộ dáng lôi thôi bình thường!
Trong lòng Hương Tú bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ!
Sang hôm sau, Hương Tú gặp được Loan Loan liền cảm ơn nàng: “Nhà muội còn nhiều việc phải bận rộn như vậy, còn cho Lai Sinh sang giúp hai mẹ con chúng ta, thật rất cảm tạ muội và Bách Thủ huynh đệ!”
Khóe miệng Loan Loan khẽ cười, trong lòng quyết định vẫn không nên nói ra do tự Lai Sinh muốn giúp.
“Thường ngày Lai Sinh hay tới nhà tỷ ăn, hắn giúp chút việc này cũng là nên làm. Vả lại, e rằng hắn cũng chẳng làm được bao nhiêu. Chỉ cần không thêm phiền toái cho tỷ là tốt rồi.”
Hương Tú vội lắc đầu: “Không có đâu! Nói thật, trước kia Lai Sinh làm việc rất lề mề, còn phải để cho người ta đi theo phía sau kiểm tra lại. Nhưng bây giờ ta còn cảm thấy đã trách lầm Lai Sinh rồi. Muội chưa thấy dáng vẻ lúc hắn làm việc đâu, tốc độ có khi còn nhanh bằng Bách Thủ ấy chứ! Việc làm xong cũng không khiến người phải nhọc lòng…”
Loan Loan cười đáp: “Vậy thì tốt rồi” Trong lòng thầm đế thêm, đương nhiên rồi, Lai Sinh có còn như trước nữa đâu chứ!
Cứ như vậy, vụ thu hoạch này Hương Tú cũng coi như được thoải mái, còn làm xong sớm hơn vụ trước rất nhiều!
Nhìn thóc phơi vàng ươm ngoài sân, Hương Tú cảm thán quả nhiên trong nhà có đàn ông thật tốt. Lập tức lại có chút tiếc nuối. Nếu Lai Sinh là người bình thường thì tốt quá, đối với Mạch Thảo rất tốt. Dáng vẻ Mạch Thảo không cần phải nói. Lai Sinh cũng tuấn tú. Hai đứa đứng cạnh nhau vừa xứng. Chỉ tiếc, Lai Sinh như vậy ngay cả bản thân còn bảo vệ không được, làm sao chăm sóc cho Mạch Thảo đây.
Nghĩ vậy trong lòng lại cười tự giễu. Nếu Lai Sinh là nam tử bình thường, chỉ sợ cũng sẽ không coi trọng Mạch Thảo nhà các nàng!
Bất luận lúc ban ngày ngu ngơ hay ban đêm bình thường Lai Sinh đều đến nhà Mạch Thảo phụ giúp. Về chuyện này Loan Loan chưa từng đề cập tới ở trong nhà, nhưng thỉnh thoảng nàng sẽ lén hỏi Bách Thủ: “Có phải đệ ấy đã tốt với Mạch Thảo quá mức rồi không?”
Bách Thủ cau mày, uyển chuyển đáp: “Mạch Thảo có thứ gì cũng sẽ chia cho đệ ấy ăn, coi như đã báo đáp rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-352-quan-tam.html.]
Loan Loan lườm hắn: “Đầu óc Lai Sinh không bình thường, sao hiểu được cái gì là báo đáp. Lúc đệ ấy tỉnh táo còn qua giúp sao nói là báo đáp được.” Sau đó nói thầm: “Biết rõ không tiện còn muốn đi. Nếu thật muốn báo đáp, nên bảo ta qua giúp mới đúng!”
*****
Ngày mùa mọi người đều tan tầm sớm. Buổi sáng lên mỏ làm việc xong, đến chiều tranh thủ về nhà ra ruộng phụ giúp, loay hoay đến nỗi chân không chạm đất! Tuy thu hoạch mùa vụ lâu hơn trước đây, người cũng mệt mỏi, nhưng ít nhất làm việc trên mỏ một tháng cũng được một lượng bạc. Vừa nghĩ như thế, mọi người đều thấy mệt mỏi một chút cũng không hề gì.
Dần dần Tạ Nhàn đã tạo được uy tín trên mỏ. Mọi người có chuyện gì đều chủ động đến xin chỉ thị của Tạ Nhàn, ngược lại đã ném Tạ Dật ra thật xa khỏi suy nghĩ. Tạ Nhàn ngoại trừ có một tên sai vặt bên người và đặt một người ghi sổ ở bãi than thì không cài người của hắn lên mỏ nữa.
Mỗi ngày ngoại trừ đến mỏ xem xét một lượt, trò chuyện mấy câu với quản sự, thỉnh thoảng thăm hỏi những thợ đào mỏ hai câu để biểu hiện sự thân thiện, thì sau đó liền xem xét sản lượng mỗi ngày của mỏ.
Ngày hôm đó, Tạ Nhàn từ trên núi đi xuống bãi than, Dương Phong đang cầm xẻng xúc than. Người ghi chép là tiên sinh được Tạ Nhàn đưa đến, thấy Tạ Nhàn,Lưu ký trướng*lập tức đứng lên: “Tam thiếu gia tới ạ!”
Ký trướng*: người ghi chép, phòng ghi chép, kế toán.
Người ghi chép kia họ Lưu.
Tạ Nhàn gật đầu. Đợi ghi chép xong, Lưu ký trướng đưa sổ sách cho Tạ Nhàn. Tạ Nhàn lật lật, một tháng dùng một quyển, giờ đã cuối tháng nên đang viết vài trang cuối.
“Mấy tháng trước có đối chiếu với sổ sách trên núi không?”
Thấy Tạ Nhàn hỏi tới, Lưu ký trướng lập tức cung kính trả lời: “Dạ không ạ! Do nô tài không thấy thiếu gia nói gì nên không so sánh ạ”
“Hai tháng này có người xuống tra sổ hay không?” ý hỏi thủ hạ của Tạ Dật, Dư chưởng quỹ vàLưu quản sự.
“Không ạ. Quyển sổ này ngoại trừ Tam thiếu gia ra thì không còn người nào xem nữa.”
Tạ Nhàn gật đầu, tỏ vẻ hắn làm rất tốt.
Tạ Tam muốn lập công trước mặt Tạ Nhàn, thấy Tạ Nhàn hỏi vấn đề đối chiếu sổ sách, ân cần nói: “Trước kia Nhị thiếu gia đã nói nửa năm đối chiếu sổ sách một lần, chắc hẳn tới cuối năm mới kiểm lại.”