Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 343
Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:53:32
Lượt xem: 8
Lời gièm pha tựa gió qua tường. Mặc dù trời vẫn còn mưa, mọi người đều ở trong nhà nhưng chưa qua được mấy ngày cả Dương gia thôn đều đã biết chuyện này. Mẹ Đại Trí cảm thấy rốt cục bản thân cũng có thể thẳng lưng! Ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi quanh thôn nghe mọi người ca ngợi, cảm giác thật là tốt! Cả đời đều chưa từng được vui vẻ như vậy.
Kể từ đêm đó qua mấy ngày sau vẫn không thấy Mạch Thảo đến nhà Loan Loan nữa.
Chiều mưa ngày thứ hai, Loan Loan, Bách Thủ và Lai Sinh cùng nhau ngồi trong nhà trêu chọc hài tử. Hán Nhi vừa học bước đi, nhìn thấy thứ gì đều rất hiếu kỳ, chỗ này sờ sờ, chỗ kia huơ huơ, dù ba người cùng trông chừng nhưng cũng không nhanh bằng tay chân thằng bé.
Lúc sau thì Mạch Thảo tới, vừa vào nhà đã hùa theo mọi người cùng nhau trêu chọc đứa nhỏ. Loan Loan thấy nàng chơi vui vẻ liền không nhắc lại chuyện hôm đó nữa. Cô bé đại khái ngồi hai canh giờ liền ra về.
Xế chiều hôm sau trời lại mưa to. Cùng canh giờ đó, Mạch Thảo lại đội đấu lạp, khoác áo tơi tới. Loan Loan rất bất ngờ nhưng vẫn cười mời cô bé vào nhà ngồi, vẫn như trước ngồi hai canh giờ nàng lại ra về. Liên tục ba bốn ngày, hầu như xế chiều nào đến giờ đó cô bé cũng tới. Mỗi ngày cũng chỉ ngồi hai canh giờ liền trở về, bất kể mưa gió bão bùng hay trời quang mây tạnh, gió mặc gió, mưa mặc mưa!
Trước kia mặc dù Mạch Thảo thường đến nhưng không phải liên tục thế này. Hơn nữa đều tới đưa thức ăn, cũng sẽ không ở nhà các nàng chơi hai canh giờ. Chưa nói tới mấy ngày nay trời còn đang mưa lớn. Mạch Thảo không nói, Loan Loan cũng không tiện hỏi.
Chiều hôm đó Mạch Thảo cũng tới chơi hai canh giờ, lúc gần đi sau khi ôm đứa nhỏ còn có chút không nỡ. Loan Loan liền giữ nàng lại: “Hay cháu ăn cơm tối xong hãy về.”
Mạch Thảo lắc đầu, khoa tay múa chân một hồi tỏ vẻ phải về nhà ăn cơm.
Trời vừa sụp tối Lai Sinh liền tỉnh táo, nhìn Loan Loan mỗi ngày nấu cơm vừa thơm vừa ngon, không nhịn được ngứa tay, hắn nhất định giành lấy chuyện nấu cơm tối nay. Không lay chuyển được, Loan Loan không thể làm gì khác hơn để mặc hắn làm.
Bách Thủ ngược lại nghĩ: “Tùy đệ ấy. Cơm không chín thì ta nấu lại. Thức ăn khó nuốt thì ráng chấp nhận chút thôi.”
Vừa nói xong liền y như lời Bách Thủ. Cơm rất khô, gần như còn sống. Xào một món rau, chín thì có chín đấy, nhưng lại quá nhừ. Còn món khoai tây sợi, có chín hay không không nói, nhưng lại quá mặn, hơn nữa cũng không phải là thái sợi, giống khoai tây cục hơn.
Lai Sinh không khỏi cảm thán: “Bình thường thấy tẩu làm tưởng dễ lắm, ai ngờ khó quá!”
“Đời này làm gì có chuyện nào dễ chứ!”
Tối đó đương nhiên chỉ có thể ráng nuốt hết mà thôi!
Lai Sinh xào rau quá kinh khủng. Cơm nước xong ba người đang ngồi trong nhà chính uống trà, phía ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Lai Sinh đi mở cửa, ra là Mạch Thảo. Cô bé đứng ngoài cửa do dự không vào. Loan Loan cho rằng đã có chuyện gì, kết quả nàng lúng túng đi vào khoa tay múa chân một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-343.html.]
“Mẹ cháu không ở nhà. Cháu sợ ở một mình nên tới đây một lát.”
Trong lòng Loan Loan nhất thời có dự cảm không tốt.
Lai Sinh rót nước cho cô bé. Loan Loan cười hỏi nàng: “Mẹ cháu đâu? Sao để cháu ở nhà một mình vậy?” Giờ trên mỏ nhiều nam nhân như vậy, không như trước nữa, một cô bé ở nhà thế nào cũng phải cảnh giác một chút.
Mạch Thảo liền ra dấu tay: “Cháu không biết.”
Không biết Hương Tú đi đâu, Mạch Thảo là một cô nương tốt, nếu thật không được, buổi tối giữ nàng lại ngủ qua đêm cũng được.
Ba người ngồi lại trong phòng nói chuyện. Mạch Thảo vẫn lẳng lặng ngồi cầm chén bên cạnh, không đáp lời, cũng không hỏi gì.
Ước chừng qua một canh giờ, đêm cũng không còn sớm, Mạch Thảo không tiện đợi tiếp nữa, cô bé đứng lên tạm biệt ba người Loan Loan ra về. Loan Loan vốn muốn tiễn nàng, nhưng nàng kiên trì không cần, nói không xa, không cần phải tiễn.
Mạch Thảo vừa đi, trời lại đổ mưa.
Loan Loan đóng kỹ cửa sân đi vào nhà. Lai Sinh nhướng mày hỏi nàng: “Có phải Mạch Thảo gặp chuyện gì hay không, sao dạo này kì lạ như vậy? Nhất là hôm nay, tối rồi còn tới nhà chúng ta?”
Lai Sinh đều đã nhìn ra, Loan Loan và Bách Thủ thì không cần phải nói. Bọn họ là người ngoài không tiện nói, cũng không tiện can thiệp.
Sau đó Loan Loan trở về phòng xem con. Hai người uống hết bầu nước còn chưa hết khát, Bách Thủ liền xuống bếp nấu nước. Thừa dịp hai người không ở đó, Lai Sinh liền lặng lẽ ra cửa sau, mở cửa lén trốn ra ngoài.
Chờ Bách Thủ nấu nước xong đi vào gọi Lai Sinh mới phát hiện tiểu tử này không ở đó nữa. Hai người cũng không nhìn thấy hắn đi ra ngoài, một người lớn cứ như vậy không thấy nữa. Bách Thủ để đồ xuống đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm thì Lai Sinh đã trở về.
Sắc mặt hắn thật không tốt, cứ luôn xị mặt. Loan Loan và Bách Thủ cũng thật lúng túng. Hơn nửa đêm tiểu tử này không nói tiếng nào đã biến mất dạng, kể từ khi hắn trở về từ Âu Dương gia, không nói không rằng biến mất như vậy làm cho hai người rất lo lắng.
Nhưng Lai Sinh lập tức nói ra những lời khiến hai người phải khiếp sợ vô cùng.
“Đệ lo cho Mạch Thảo nên đi theo, kết quả phát hiện nàng căn bản không về nhà mà trốn dưới tàng cây cách nhà không xa. Hai người đoán xem đệ thấy được gì?”
Hai người lắc đầu.
“Đệ nhìn thấy có một nam nhân từ trong nhà nàng đi ra!”