Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 341

Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:52:58
Lượt xem: 11

Hương Tú lộ vẻ bất an, không biết nên đáp rằng đi hay không.

Ngày đầu tiên nàng không đi. Đến ngày thứ hai Tạ Tam lại tới khu bếp nói muốn ăn rau xanh, Hương Tú lấy lí do vì để tiết kiệm thương lượng với Tạ đại nương nên dứt khoát không đi nữa.

Liên tiếp hai ngày Hương Tú đều làm như mắt điếc tai ngơ với lời mình nói, Tạ Tam liền nổi giận. Ngày thứ ba hắn lên mỏ phát điên một hồi, sau đó, dù cho sau bữa trưa Hương Tú có lấy loại lý do nào qua loa tắc trách, Tạ đại nương cũng không đồng ý. Hơn nữa Tạ Tam còn chỉ định phải do Hương Tú đi hái. Không còn cách nào, Hương Tú đành hoang mang đi lên núi. Quả nhiên Tạ Tam đang chờ trên căn nhà đó.

Vừa thấy nàng hắn lập tức cười lạnh: “Loại như ngươi vẫn còn muốn tìm lý do. Tưởng dễ dàng qua được hôm nay sao! Đợi đến khi mọi người biết tất cả chuyện xấu của ngươi, đừng trách sao ta không nhắc nhở ngươi trước.”

Hương Tú tức đến giận run cả người nhưng lại không cách nào phản kháng.

“Huống chi đâu phải ngươi chưa từng ngủ qua với nam nhân. Thêm ta nữa cũng không nhiều lắm, còn có thêm người chăm sóc ngươi, chẳng phải tốt hơn sao!”

Đe dọa thêm dụ dỗ, mắt thấy mình sẽ bị người cưỡng ép, Hương Tú như ngã vào hầm băng vạn trượng. Nhưng lần này Tạ Tam lại không được như ý vì có Dương Phong đi ngang qua, vừa vặn cứu được nàng.

Chuyện này Dương Phong gặp được mà cũng thấy rất bực bội. Giữa thanh thiên bạch nhật Tạ Tam lại dám làm ra chuyện như vậy, hắn trông thấy mà không quản khác nào chứng tỏ hắn sợ Tạ Tam? Mặc dù hắn thích làm chuyện có lợi mới làm, nhưng hắn thực sự rất không thích chuyện này!

Trong lòng Tạ Tam rất tức. Ngứa ngáy mấy ngày, thật vất vả mới đợi được cơ hội lại bị Dương Phong bắt gặp. Cũng thầm trách chính mình sao không nhanh tay kéo Hương Tú vào nhà, chẳng phải xong việc rồi sao?

Hương Tú hoảng sợ chạy đi.

Mặc dù Dương Phong không chào đón Hương Tú, nhưng vẫn lấy thân phận người của Dương gia thôn để cho Tạ Tam thu liễm một chút.

Tạ Tam lại dùng thân phận đốc công trên mỏ để Dương Phong tự lượng sức mình!

Dù hai người không trở mặt cãi nhau, nhưng đôi bên vẫn có chút không vui.

Hương Tú tay không trở xuống núi. Tạ đại nương thấy rất lạ, cũng cảm nhận được có gì đó không đúng từ thần sắc của nàng.

Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như lần trước. Thần sắc hoảng loạn, đầu tóc dù có chải qua nhưng vẫn hơi xốc xếch.

Tạ đại nương không khỏi thầm suy đoán.

Chuyện cũng không kết thúc tại đây.

Buổi tối Hương Tú vừa chân trước về đến nhà, Tạ Tam đã chân sau theo đến.

Hắn quắc mắt đầy thô bạo, vừa vào nhà đã hung hăng túm cổ tay Hương Tú, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng cho rằng lúc chiều có người cứu liền không sao. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, muốn dễ sống hay…” Liếc mắt nhìn Mạch Thảo bị dọa sợ ngơ ngác đứng ở góc nhà: “Hay muốn cả hai mẹ con đều bị người phỉ nhổ, tự mình quyết định đi.”

Nói xong liền thảnh thơi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-341.html.]

Sắc mặt Hương Tú trắng bệch. Nhìn thấy Mạch Thảo sợ đến choáng váng, nàng cố gắng khắc chế bất an trong lòng kéo Mạch Thảo đi ra sân, nhẹ giọng nói với cô bé: “Con đến nhà Lai Sinh chơi một lát được không?” Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không ổn, liền nói: “Hay là con ra ngoài một lát đi…” Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời bị mây che khuất một nửa, miễn cưỡng cười nói: “Con xem cảnh đêm nay rất đẹp! Không phải mấy ngày trước con nói muốn ngắm trăng sao?” Nói đến câu sau giọng đã có chút nghẹn ngào.

Rốt cuộc nàng đã làm mẹ thế nào đây? Bởi vì loại chuyện này lại bảo con gái mình một mình ra ngoài thưởng thức cái gọi là ánh trăng.

***

Tối nay Loan Loan làm món khoai tây xào thịt, cho thêm một chút hồi hương lấy ở chỗ Dư chưởng quỹ từ lần trước vào. Có hồi hương thức ăn nấu ra quả nhiên thơm hơn rất nhiều. Một tô thức ăn lớn đều bị ba người ăn sạch bách! Lai Sinh còn hỏi xem có còn không, sau đó lau dư vị trên miệng nói: “Khó trách lúc trước đệ thích ăn như vậy, tay nghề này của chị dâu có ai không thích chứ?”

Loan Loan ha ha cười rộ lên. Vậy mà thỉnh thoảng lúc tỉnh táo tiểu tử này vẫn có thể trêu chọc nàng. Như vậy mới thực sự là người một nhà chứ.

Bách Thủ cũng đồng ý với quan điểm của Lai Sinh, không chút keo kiệt khen ngợi Loan Loan: “Tài nấu ăn của vợ ta mười dặm tám thôn quanh đây có mấy ai vượt qua được chứ?”

Loan Loan giận lườm hắn: “Chàng ít khoác lác đi cho ta nhờ!”

Ba người đang cười nói, đột nhiên phía ngoài lóe lên một tia chớp, tiếp theo”Ầm ầm” một tiếng, bầu trời mới vừa hé nửa vầng trăng sớm đã chẳng biết đi đâu, thay vào đó mây đen dầy đặc thi nhau kéo tới, chút ánh sáng duy nhất trong đêm dần dần bị che khuất.

Không đầy một lát, trên nóc nhà vang lên tiếng “lộp bộp”, mưa to rào rào như trút!

Ba người đều cảm thán ông trời trở mặt nhanh thật!

Tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi, Lai Sinh nằm úp sấp bên giường nhéo nhéo mặt Hán nhi, nhẹ giọng cười ha ha nói: “Tiểu tử này có khuôn mặt nhỏ nhắn thật trơn mịn, sau này lớn lên nhất định còn đẹp trai hơn cả ta!”

Loan Loan phì cười. Lai Sinh không nhận ra còn dương dương đắc ý đi về phòng mình. Bách Thủ cười lắc đầu, đeo đấu lạp (mũ rộng vành) lên, ra khỏi sân.

Loan Loan đang chuẩn bị cởi áo ngoài thì nghe thấy tiếng Bách Thủ hét lớn, dù xen lẫn tiếng sấm nhưng nàng vẫn nghe được giọng Bách Thủ nói. Lai Sinh cũng nghe thấy. Hai người cùng từ trong nhà chạy ra.

Bách Thủ đứng ở cổng, bên cạnh có một bóng lưng nhỏ gầy đang ngồi, vì quá tối nên không nhìn rõ là ai. Thấy Loan Loan và Lai Sinh đều đi ra, bóng đen kia bỗng đứng lên chạy vụt đi.

Loan Loan lập tức đội đấu lạp lên đi ra cửa. Bách Thủ cau mày nhìn trong màn mưa.

“Ai vậy?”

“Mạch Thảo.”

Loan Loan và Lai Sinh đồng thời a một tiếng.

Hơn nửa đêm, trời còn đang mưa, cô nương này chạy đến cửa nhà các nàng làm gì? Không phải đã có chuyện gì chứ?

Bách Thủ lắc đầu: “Ta cũng không biết. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cô bé ngồi xổm ở đây, có hỏi, nàng cũng không nói.”

Không mấy yên tâm, Loan Loan và Bách Thủ thương lượng một hồi vẫn quyết định đi xem một chút, để Lai Sinh ở nhà trông con.

Loading...