Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 338: Đi cùng xe
Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:51:59
Lượt xem: 11
Càng ngày càng quen thuộc với khu mỏ, còn sắp xếp được một người ghi chép, Tạ Nhàn cảm thấy mọi việc đang dần dần nằm trong lòng bàn tay mình. Xế chiều không có chuyện gì hắn định lên mỏ xem một chút. Ăn xong cơm trưa, hắn liền lên mỏ. Đi qua bãi than hắn dừng lại nói với Dương Phong mấy câu. Loại a dua nịnh nọt này đã gặp nhiều, chẳng qua chỉ muốn lấy lòng hắn để kiếm được chút lợi. Nhưng mà, người có lòng tham mới dễ khống chế.
Tạ Nhàn cười khích lệ Dương Phong làm rất tốt hai câu, sau đó lên núi. Đi qua căn nhà tranh trên núi đột nhiên nghe được tiếng kêu cứu của nữ nhân.
Tạ Nhàn kinh ngạc, vừa liếc đã thấy căn nhà tranh trước mắt đủ rách rưới, nhìn từ bên ngoài liền biết đã lâu không có người ở, dưới mái hiên có đặt một rổ rau tươi mới. Rõ ràng hắn có nghe được một tiếng “Cứu mạng”, đang do dự xem có nên vào hay không thì bên trong đã truyền ra tiếng cười lớn của nam nhân, chất giọng có chút quen thuộc.
Tạ Nhàn ngạc nhiên, vẻ mặt đầy khó hiểu, nhưng sau đó liền xoay người xuống núi.
Hôm nay Dương Phong được Tạ Nhàn khen ngợi trong lòng hứng chí lắm. Hắn đang suy tính nếu Tạ Nhàn là thiếu gia của Tạ gia, nhất định ở kinh thành có không ít mối quan hệ, không biết có nên lợi dụng quan hệ của Tạ Nhàn ở kinh thành để buôn bán một chút hay không, thì đột nhiên trông thấy Tạ Nhàn đi xuống nữa rồi.
Hắn lập tức đứng dậy nghênh đón: “Sao Tam thiếu gia xuống nhanh thế ạ?”
“À, không sao, đột nhiên ta cảm thấy khát nước.” Nhìn sang ven đường liền phát hiện Loan Loan hôm nay không bày quầy bán.
Dương Phong vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của Tạ Nhàn, lúc này mới nói: “Vợ Bách Thủ hôm nay không mở hàng, hay để ra rót cho thiếu gia một chén?”
“Vậy cũng được, ta ngồi một lát.”
Dương Phong nhanh chóng nhấc một chiếc ghế sạch sẽ tới, còn dùng ống tay áo của mình lau lau, lúc này mới cười ha ha mời Tạ Nhàn ngồi. Tạ Nhàn rất hài lòng, cũng cười nói: “Ta thấy ngươi làm việc cũng không tệ, bình thường có gì khó khăn cứ tới tìm Tạ Tam.”
“Dạ, cám ơn Tam thiếu gia.” Dương Phong vội vàng đáp lời, như sợ Tạ Nhàn sẽ nhanh chóng đổi ý.
Sau đó hai người tiếp tục nói chuyện, đối với những câu hỏi của Tạ Nhàn, Dương Phong đều là không biết thì thôi, nếu biết thì sẽ nói hết.
Một lát sau liền nhìn thấy Tạ Tam mặt đầy sắc xuân từ trên núi đi xuống. Nhìn thấy Tạ Nhàn hắn ngoài ý muốn thầm than một tiếng. Bình thường Tạ Nhàn lên mỏ chỉ có một lần mà. Hắn nhanh chóng chạy sang, cúi đầu khom lưng: “Ơ, Tam thiếu gia, sao chiều nay người lại tới đây ạ?”
Tạ Nhàn cười cười như không thản nhiên nói: “Chợt muốn lên mỏ, nên lên xem một chút.”
Cái nhìn vừa rồi của Tạ Nhàn làm cho trong lòng Tạ Tam có chút bồn chồn, trong đầu bắt đầu cẩn thận dò xét lại biểu hiện mấy ngày gần đây của mình. Có… làm chuyện gì xấu hay không!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-338-di-cung-xe.html.]
Hắn vừa cười nói chuyện với Tạ Nhàn vừa trách cứ Dương Phong: “Sao ngươi lại để Tam thiếu gia ngồi đây. Bên cạnh chính là than đá, bẩn lắm biết không!”
Không đợi Dương Phong hé môi, Tạ Nhàn cười nhạt nói: “Không lo. Ngồi gần mới nhìn rõ.”
Hai người không rõ ý của Tạ Nhàn, lại nghe hắn nói với Tạ Tam: “Ngươi có việc thì cứ đi đi. Lúc nào có chuyện ta sẽ gọi ngươi.”
Lúc này Tạ Tam cũng đang ước gì được chạy đi. Vừa mới làm việc trái lương tâm, ban nãy còn bị ánh mắt kì quái của Tạ Nhàn nhìn, trong lòng hắn rất bất an, vì vậy nhanh chóng chạy lên núi.
Tạ Tam đi rồi, Tạ Nhàn còn chưa có ý muốn đi, câu được câu không nói chuyện với Dương Phong. Tất cả đều là chuyện không mấy quan trọng. Không biết Tạ Nhàn hôm nay có dụng ý gì, Dương Phong thầm thắc mắc trong lòng, lại không dám thờ ơ.
Không đầy một lát, Tạ Nhàn liền nhìn thấy Hương Tú xách rổ rau từ trên núi đi xuống, sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần rất xa sút. Khóe miệng hắn khẽ câu ra nụ cười âm trầm, đứng dậy rời đi.
Lúc Tạ đại nương trở về đã nhìn thấy Hương Tú đang rửa rau, lại gần nhìn xem ước chừng cũng đủ cho buổi tối: “Sao ngươi đi lâu vậy?” Đột nhiên phát hiện trên người nàng có chút bẩn, đầu tóc cũng tán loạn, ngạc nhiên nói: “Ngươi sao vậy?”
Vẻ mặt Hương Tú có chút bối rối, cố gắng đè nén bất an trong lòng, cúi đầu cười nhạt nói: “Không sao, mới vừa rồi không cẩn thận té một cái trên núi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.”
“Ừ” Cho dù cảm thấy có chút không đúng, Tạ đại nương cũng không hỏi nữa. Về sau thấy lúc nàng làm cơm tối cũng hay ngẩn ngơ liền bảo nàng về trước.
Lúc Hương Tú về đến nhà Mạch Thảo vừa mới ăn xong cơm tối. Trong nhà còn đồ ăn thừa, Mạch Thảo ra dấu tay hỏi nàng có muốn ăn một chút không. Hương Tú cười lắc đầu, chờ Mạch Thảo vào phòng bếp, nàng trở về phòng đóng cửa lại nằm úp sấp trên giường che miệng rấm rức khóc.
Không đầy một lát, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, theo phản xạ Hương Tú từ trên giường ngồi thẳng dậy, vừa ra phòng ngoài đã trông thấy Cát Đại đang nói chuyện với Mạch Thảo. Từ nhỏ Mạch Thảo đã sợ cha cô bé, thấy Hương Tú đi ra liền trở vào phòng bếp.
Hương Tú định thần lại, mặt không biểu tình đi tới cửa, nhàn nhạt hỏi Cát Đại: “Có chuyện gì?”
Lúc đến Cát Đại đã định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Hương Tú, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn mình, còn có vóc người thuỳ mị không biết đã lăn lộn dưới thân không biết bao nam nhân, trong lòng liền dâng lên một cơn tức, ngữ điệu cũng trở nên cứng nhắc: “Không có gì, đến thăm Mạch Thảo một chút. Thuận tiện nói cho ngươi biết, ngươi đừng nấu cơm trên mỏ nữa, cứ đợi ở nhà, bằng không trở về chỗ trước kia làm đi. Về phần Mạch Thảo, mỗi ngày ta đi làm sẽ chăm sóc con bé.” Để cho Hương Tú trở về thôn trang làm tốt hơn mỗi ngày cứ ẩn ẩn hiện hiện trước một đống nam nhân.
Từ khi Mạch Thảo ra đời Cát Đại chưa từng quan tâm đến cô bé, bây giờ lại nói những lời này.