Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 334: Đố kỵ, soi mói

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:41:10
Lượt xem: 15

Mẹ Tuấn Kỳ đố kỵ vô cùng, ở nhà lải nhải liên tiếp mấy ngày liền về chuyện Tạ Nhàn vừa thưởng thêm cho Bách Thủ, lại vừa quan tâm hắn. Lúc bình thường Tạ Nhàn luôn tỏ vẻ thân thiết với Bách Thủ, còn chủ động đến nhà họ chơi. Trong số tất cả mọi người, có lẽ chỉ có mình Bách Thủ được đối đãi như vậy.

Dương Nghĩa Thiên vốn không thích nói chuyện. Biết mẹ Tuấn Kỳ thích lải nhải, nhưng nhà bọn họ lại sát ngay nhà Bách Thủ, cả ngày toàn nói những lời bực tức này mà bị nghe thấy thì thật không hay chút nào. Hắn nghe mãi cũng thấy phiền. Sau khi bị Dương Nghĩa Thiên khuyên bảo, mẹ Tuấn Kỳ không lải nhải ở nhà nữa, nhưng lại chạy vào trong thôn tìm người để than trách, càng thêm bất mãn.

“… Ai đi làm mà không chăm chỉ chứ? Sao chỉ mình hắn trở thành tấm gương cho mọi người. Người ghi danh làm công trên mỏ không đào thì cũng vác than, làm gì có ai không góp sức lao động! Không biết bọn họ đã dùng thủ đoạn gì để cướp được việc trông coi tốt như vậy.”

Người bình thường vẫn luôn quan hệ tốt với mẹ Tuấn Kỳ nghe xong lập tức tiếp lời: “Chính thế, ai mà không tận tâm tận lực làm việc chứ. Chồng con nhà chúng ta mỗi ngày trừ thời gian ăn cơm ra cũng nghỉ ngơi rất ít.”

Có người lại không quá tán thành: “Nhưng mà đâu phải trên mỏ quy định rằng không được phép nghỉ ngơi đâu. Làm nhiều thì được nhiều bạc. Những việc này không phải đều do tự mình quyết định sao.”

“Sao mà giống nhau được? Nếu mọi người đều chăm chỉ thì phải thưởng đều hết chứ, hơn nữa, chuyện tốt thì nên thay phiên nhau làm mới phải.” Mẹ Tuấn Kỳ không phục lắm.

Bản thân nàng vốn không lên mỏ làm việc. Dương Tuấn Kỳ đi học ở thư viện. Dương Uyển là một khuê nữ, càng không thể lên núi làm việc cùng một đống đàn ông. Cho nên, trong nhà chỉ có mỗi Dương Nghĩa Thiên làm việc trên mỏ.

Nhà Loan Loan mặc dù chỉ có một mình Bách Thủ đi làm, nhưng hàng năm Loan Loan đều được nhận làm thịt khô ở Tạ gia trang, thu nhập cũng không phải chỉ một hai lượng bạc. Từ sau khi nhà nàng và nhà Loan Loan cãi nhau, hai bên đã không nói chuyện với nhau nữa. Dương Uyển đi theo Loan Loan kiếm tiền cũng đều do nàng bắt ép. Nếu sang năm duyên phận đến, nói không chừng Dương Uyển sẽ tìm được nhà chồng. Đến lúc đó nhà bọn họ chỉ còn mỗi mình Dương Nghĩa Thiên đi kiếm tiền, từ đầu đến cuối nàng không hề kiếm được chỗ tốt nào từ chỗ Loan Loan nữa!

Ngẫm lại thái độ Loan Loan đối xử với mình, dù sao nàng cũng là trưởng bối mà, vì vậy bất mãn trong lòng càng lớn thêm.

“Không phải đều do nàng ỷ vào quen biết Tạ Nhị thiếu gia sao! Lúc nào cũng tỏ vẻ coi thường người khác. Chờ đến lúc Tuấn Kỳ nhà chúng ta có tiền đồ…” Sau đó nàng bỉu môi bỏ dở câu nói, không tiếp lời nữa: “Đại Trí người ta đỗ tú tài cũng không khinh người như vậy…”

Hai người bên cạnh cười cười nghe, nhưng trong lòng không cho là đúng. Loan Loan và Bách Thủ chưa bao giờ khinh người cả, bình thường đối xử với mọi người đều rất hòa nhã.

“… Nhớ lúc nhà họ còn nghèo khó, còn ở nhà tranh…”

Hai người kia không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ, nhà người ta bị các ngươi ở còn gì.

“… Một nữ nhân đã có chồng lại xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, để chồng mình ở đâu chứ, thật khiến người ta chê cười mà…”

Sợ rằng nhiều phụ nữ khác trong thôn đều ước gì bản thân mình có thể xuất đầu lộ diện ra bên ngoài như vậy đó! Nhìn lượng tiền công mà Loan Loan giúp mọi người kiếm được thì biết. Một năm không biết có thể kiếm được bao nhiêu bạc nữa!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-334-do-ky-soi-moi.html.]

Mẹ Tuấn Kỳ không ngừng oán trách. Hai người kia thỉnh thoảng mới đáp lại.

Mà bọn họ không hề biết ở dưới cây đại thụ phía sau họ, Tạ Nhàn và Tạ Tam đang đứng ở đó, vừa hay cả hai người đều bị cái cây che mất. Nghe những gì mẹ Tuấn Kỳ nói, Tạ Nhàn nhìn Tạ Tam bằng ánh mắt đầy thâm ý. Tạ Tam lập tức nói: “Đây là đại bá mẫu của Bách Thủ. Hai nhà có chút xích mích, mấy năm nay vốn cũng không nói chuyện với nhau.”

Tạ Nhàn thấy lạ hỏi: “Ta thấy hai vợ chồng họ đều không tệ, không ngờ cũng kết oán với người trong thôn sao?”

Tạ Tam không nghĩ vậy: “Người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo. Cả thôn có bao nhiêu người, sao có thể làm vừa lòng hết được đây? Nhiều lắm chỉ tranh cải chút ít mà thôi.”

Tạ Nhàn cười nhạt: “Không gây thù với người khác, lại đi chuốc oán với người trong nhà.”

“Không ai hoàn hảo cả. Người trẻ tuổi khó tránh đôi khi làm việc không được ổn thỏa.” Tạ Tam kể chi tiết những gì mình biết về sự việc này: “Trừ nhà này ra thì bọn họ thật sự không còn xích mích với ai nữa. Chỉ là, con trai cả nhà Dương trưởng thôn hình như có chút không thoải mái với nhà bọn họ.”

“Sao?” Tạ Nhàn tò mò. Hắn đến Dương gia thôn mấy ngày nay nên cũng biết được một chút. Dương Nghĩa Trí tán thưởng hai vợ chồng Bách Thủ có thừa: “Ta thấy quan hệ giữa Dương trưởng thôn và bọn họ cũng khá, sao con trai lão lại…”

“Ôi chao, Tam thiếu gia, mặc dù người thường hay đi lại trong thôn, nhưng chuyện này chắc người không biết rồi.” Thấy Tạ Nhàn hứng thú với chuyện nhà Loan Loan, mình lại biết chuyện mà hắn không biết, khi không lại có cơ hội biểu hiện, hắn nhỏ giọng nói với Tạ Nhàn: “Con trai lớn của Dương trưởng thôn – Dương Phong có một cửa hiệu ở chợ, năm nay làm ăn ế ẩm. Nói ra chuyện này cũng có liên quan đến Nhị thiếu gia. Vốn hắn thấy vợ Bách Thủ đang làm việc cho tửu lâu nên muốn góp vào một tay, kiếm chút lợi, vì vậy hắn nhờ đệ đệ đi nói tốt với người ta. Nhưng đệ đệ hắn lại không muốn. Thế nên hắn đi tìm vợ chồng Bách Thủ, hai người đó lại lấy lý do đã ký khế ước để từ chối…”

Thấy Tạ Nhàn đang nghe rất chăm chú, nụ cười trên mặt hắn càng lớn hơn, càng nói càng hăng: “… Chuyện tốt như vậy sao Bách Thủ có thể cho hắn góp tay vào được. Cách thức, tay nghề tất cả đều là của vợ hắn. Nếu đồng ý, chẳng phải đưa không bạc cho người khác sao.”

Tạ Nhàn lắc đầu: “Là ta thì cũng không đồng ý.” Người này quá tự cho mình là đúng.

“Đúng vậy! Cho nên về sau Dương Phong vẫn luôn oán trách hai người này. Lần trước xảy ra chuyện của Vương Nguyên Sinh, Dương Phong hắn mới không chừa mặt mũi cho Bách Thủ. Sau khi chúng ta chiêu mộ người xong hắn mới về Dương gia thôn cầu xin ta. Ta thấy hắn là con trai của Dương trưởng thôn nên mới đồng ý cho hắn lên mỏ làm việc. Sau đó hắn mới kể những chuyện này cho ta biết. Theo ta thấy thì trong lòng hắn nhất định vẫn còn tức giận Bách Thủ.”

Tạ Tam biết Tạ Nhàn rất để ý đến nhà Bách Thủ nên hắn kể hết tất cả những gì mình biết cho Tạ Nhàn nghe, bao gồm cả chuyện Bách Thủ ở trên núi lúc trước.

*******

Chủ tử muốn làm gì thì làm đó, người làm công không thể tự mình quyết định (nguyên văn: thân bất do kỷ).

 

Loading...