Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:40:49
Lượt xem: 19
Loan Loan thả lỏng nghi ngờ trong lòng, bưng ghế ra giữa sân, cười nói: “Tam thiếu gia, mời ngồi. Ngài là quý nhân, được ngài tới nhà chúng ta ngồi chơi là phúc khí của chúng ta!”
Tạ Nhàn hài lòng cười, khiêm tốn nói: “Quý nhân hay không quý nhân gì chứ. Chỉ là ta có kiến thức hơn mọi người một chút thôi mà.”
Loan Loan phỉ nhổ trong lòng một cái. Câu này không phải đang mắng bọn họ không có kiến thức sao!
Sau đó nàng thầm không phục nghĩ. Luận kiến thức, ngươi từng thấy nhà cao tầng sao? Ngươi từng thấy xe lửa máy bay sao? Chẳng qua đến nơi này nàng không có điều kiện đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy mà thôi!
Trong nhà đã đun nước sôi từ sớm. Bách Thủ mang ấm nước ra. Loan Loan vào trong lấy thêm mấy đóa cúc khô thả vào trong chén, lại thả thêm mấy quả cẩu kỷ tử khô, một quả táo ta, sau đó nhận lấy ấm nước trong tay Bách Thủ rót cho Tạ Nhàn một chén trà.
“Ở nơi thôn quê không có gì tốt chiêu đãi, đành ủy khuất Tam thiếu gia vậy.”
Tạ Nhàn cười nói: “Không sao.” Ánh mắt hắn liếc nhìn chén trà, lập tức “Ồ” lên một tiếng, để sát vào ngửi mùi hương hoa cúc nhàn nhạt, bên trong còn có thêm mấy quả cẩu kỷ, một quả táo ta, ngạc nhiên hỏi: “Đây là trà gì?”
“Trà hoa cúc.” Loan Loan cười nói.
“Do ngươi tự làm?”
Loan Loan gật đầu.
Tạ Nhàn liền bưng chén trà lên, chậm rãi nếm thử một hớp. Vị hơi ngọt, có mùi thơm của hoa xen lẫn mùi táo ta và cẩu kỷ, nếu đổi loại nước pha trà, tin rằng mùi vị nhất định sẽ tuyệt hơn.
Đáy mắt Tạ Nhàn chợt lóe lên, hắn gật đầu cười với Loan Loan và Bách Thủ, khen: “Thật không tệ!”
Loan Loan mang ấm nước vào phòng bếp, chỉ nghe thấy Bách Thủ khách khí nói: “Tam thiếu gia không chê là tốt rồi!”
Hai người ngồi trong sân nói chuyện, đến lúc nàng đi ra thì Tạ Nhàn đã đứng lên. Hắn nhìn về phía con đường đá xanh trong sân, đứng lên đi hai bước, còn dùng sức di di, gật đầu, lại lắc đầu: “Lát vẫn chưa được kỹ lắm.”
Nói xong, hắn lại đi đến dưới mái hiên, nhìn bao quát một lượt, lại cẩn thận nhìn lan can bao quanh mái hiên. Sau đó hắn nhìn xuyên qua chuồng trâu phát hiện bên cạnh có một mảnh đất được vây quanh bằng hàng rào, bên trong có trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ, nói là hoa thì dường như lại không phải. Bên cạnh hàng rào là chuồng gà. Cả đường đi trong sân đều được trải đá.
Trong nhà trước sau mỗi chỗ đều được bố trí thỏa đáng, vừa vặn, trong nhà không có chút cảm giác lộn xộn nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-333.html.]
Thứ khiến hắn khá hiếu kì chính là hàng giỏ trúc vừa lạ vừa đẹp mắt treo trên sát vách tường, giống như cố ý dùng để tô điểm thêm.
Thiết kế như vậy ở nông thôn hắn mới thấy lần đầu. Chỗ ở đơn sơ, phòng ốc bình thường, không có gì tinh xảo, xa hoa, quý giá, chỉ dùng những thứ tiện lợi, đơn giản như giỏ trúc tô điểm. Một ngôi nhà bình thường, lại đặc biệt thể hiện ra vẻ thanh nhã của tiểu viện chốn thôn quê.
Tạ Nhàn vừa ngắm, vừa khen Bách Thủ thật có mắt nhìn.
“… Nhà hai người quả nhiên đặc biệt. Không biết là do ai thiết kế?”
“Vợ ta.” Bách Thủ tự hào nói.
Tạ Nhàn nhìn về phía Loan Loan tán thưởng, ánh mắt càng thêm rạng rỡ, cười nói: “Không biết Vương cô nương còn biết làm gì đặc biệt nữa.”
Khóe miệng Loan Loan khẽ giật nhẹ: “Ta chỉ là một người phụ nữ thì có thể làm được gì. Chỉ là bình thường thích suy nghĩ lung tung thôi.” Lần trước gọi nàng là vợ Bách Thủ, bây giờ lại gọi là Vương cô nương.
Tạ Nhàn cười nói: “Có thể hợp tác cùng Vương cô nương thật là may mắn, không biết ta có vinh hạnh này hay không?”
Loan Loan và Bách Thủ đều sửng sốt, không biết hắn có ý gì.
Tức thì, Loan Loan cười nói: “Có thể làm việc cho Tạ gia là vinh hạnh của chúng ta mới đúng. Lão bách tính như chúng ta có thể được Nhị thiếu gia coi trọng thực đúng là thụ sủng nhược kinh.” Nói rõ đối tượng hợp tác với nàng là Tạ Dật.
Tạ Nhàn vẫn duy trì nụ cười: “Ta biết. Nhưng cá nhân ta rất thưởng thức Bách Thủ huynh đệ và Vương cô nương. Hy vọng ngày nào đó có thể hợp tác cùng nhau.”
Loan Loan cười cười, trong lòng đã đảo qua một trăm hai mươi vòng, nói: “Ta và Bách Thủ đều là nông dân, cũng không là gì. Có thể giúp sức cho Tam thiếu gia là vinh hạnh của chúng ta. Chỉ sợ đến lúc đó không những không thể giúp được cho Tam thiếu gia, còn gây thêm phiền phức cho ngài.”
Tạ Nhàn không để ý nói: “Ài, ta tin tưởng hai vị. Cứ quyết định như vậy đi. Ta còn có việc đi trước.” Sau đó hắn quay người rời đi.
Loan Loan và Bách Thủ sững sờ đứng trong sân.
Một lúc sau, Loan Loan thầm chửi một câu: “Mẹ nó! Chúng ta đồng ý lúc nào?”
Loan Loan làm thịt khô cho Tạ gia, mọi người Dương gia thôn đều biết. Tạ Nhàn biết cũng không có gì lạ. Hắn lại nhiều lần nhắc đến năng lực của Loan Loan, hiện giờ nói muốn hợp tác. Chuyện đồ nướng nàng mới bàn với Tạ Dật, tin rằng Tạ Nhàn vẫn chưa biết. Vậy rốt cục Tạ Nhàn muốn hợp tác với nàng làm cái gì?
Đối với Loan Loan mà nói, Tạ Nhàn không có chuyện gì lại đến nhà bọn họ lôi kéo làm quen cũng không phải là chuyện tốt, nhưng có người lại không cho là như vậy.