Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 331
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:40:04
Lượt xem: 15
Mẹ Tuấn Kỳ giận đến môi run cả lên, ngón tay chỉ vào Loan Loan không ngừng run rẩy: “Ngươi, ngươi…”
“A, đại bá mẫu, có sao không? Có chỗ nào không thoải mái sao? Ơ, cháu, cháu nói trúng bá mẫu sao? Thật là ngại quá, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý.” Loan Loan căng thẳng nhìn mẹ Tuấn Kỳ, ra chiều áy náy lắm.
“Nói nhảm!” Mẹ Tuấn Kỳ cảm thấy bản thân đã bị làm cho tức giận đến hồ đồ rồi, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi được dạy dỗ như thế sao? Dám cãi với trưởng bối. Về nhà cho chồng ngươi quản cái miệng xấu này đi.”
Loan Loan không tỏ thái độ nhìn chằm chằm vào nàng ta. Nàng là phụ nữ đến từ hiện đại, không hề bị chữ hiếu như trời này phá đi nguyên tắc của mình, thản nhiên nói: “Thì ra bá mẫu muốn tìm bá phụ sao, hay để cháu gọi giúp cho nhé…” Sau đó nàng bắt đầu tìm kiếm trong đám đông, quả nhiên nhìn thấy Dương Nghĩa Thiên đang nói chuyện cùng người khác ở cửa viện, mặt mũi đáng giá thêm mấy phần? Được người khác tôn trọng đương nhiên sẽ có mặt mũi.
Thấy Loan Loan định đứng dậy thật, mẹ Tuấn Kỳ khẽ quát một tiếng: “Ngươi dám.”
Không ngờ nha đầu c.h.ế.t tiệt này không sợ xấu mặt chút nào! Nhưng nàng đã nói xấu Cát Kim Liên trước, nếu thật sự truy xét ra, người mất mặt nhất chính là nàng. Lúc này nàng mới không thể không quát Loan Loan.
Mấy người bên cạnh vừa rồi cùng tụ tập tán chuyện thấy dáng vẻ này thì quýnh cả lên. Ngay cả náo nhiệt cũng không muốn xem, nhanh chóng đi lên khuyên giải hai người.
Người ở Dương gia thôn hầu như đều biết tính tình của Loan Loan. Bình thường nàng rất dễ nói chuyện, làm việc đối xử với người khác đều khiêm tốn, không thích nhiều chuyện, cũng không thích nói xấu người khác, không bắt nạt ai. Nhưng nếu người nào muốn bắt nạt nàng đừng nghĩ sẽ dễ dàng.
Mai Tử và mẹ Nguyên Bảo không muốn làm Loan Loan mất hứng, kéo nàng ngồi vào chiếc bàn bên cạnh. Bà mối Vương cũng chủ động ngồi xuống cùng bàn với các nàng. Trong mắt bà, Loan Loan hiện giờ đang ở cùng phe với mình.
Mẹ Tuấn Kỳ thì bị kéo ngồi xuống một chiếc bàn khác.
Ăn cơm trưa xong, con nàng đã buồn ngủ, Loan Loan bế con tạm biệt Mai Tử và mẹ Nguyên Bảo, đi được nửa đường thì Dương Nghĩa Trí ở phía sau gọi nàng, sau đó khuyên răn hai câu.
“Cháu cũng thật là, không biết phải nhường trưởng bối một chút sao? Trong sân đông người như vậy, làm ầm ĩ ra thì ai mất mặt nào?”
Loan Loan không phục: “Trưởng thôn, cũng không phải là cháu muốn gây chuyện. Bác cũng mới chỉ nghe được một phần. Làm gì có chuyện người nhà lại đi nói xấu người nhà cơ chứ, như vậy có được không?”
Dương Nghĩa Trí sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-331.html.]
“Hơn nữa, một lời cháu cũng chưa nói đã bị người ta mắng. Mắng cháu cũng thôi đi, sao có thể động đến người nhà cháu? Bác nói cháu có thể nhịn được sao?”
Dương Nghĩa Trí trầm ngâm. Ông biết nhà Tuấn Kỳ và nhà Loan Loan bất hòa. Mẹ Tuấn Kỳ thích ba hoa, hay nói này nói nọ. Nhưng gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy, tiểu bối cãi lại trưởng bối, dù sao cũng không được đẹp mặt, còn làm hỏng thanh danh của Loan Loan.
“Nếu nàng làm không đúng, cháu cũng không thể làm như vậy. Gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy còn gì là thể diện.” Dừng một chút, ông lại cảm thấy bản thân mình nói không đúng. Chẳng lẽ đợi đến khi không có ai thì có thể không làm mất mặt mũi sao?
Ông không nhịn được khoát tay: “Dù sao thì sau này cháu cũng đừng như vậy nữa là được, ảnh hưởng đến danh tiếng của mình…”
Dương Nghĩa Trí nói xong liền chắp tay sau lưng rời đi. Loan Loan dẩu miệng, nhìn về phía bóng lưng Dương Nghĩa Trí nói thầm: “Ta mới không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình.” Sau đó nàng trở về nhà.
Loan Loan về nhà chưa được một lúc, Bách Thủ cũng về tới nơi. Vào nhà nhìn thấy Loan Loan nằm nghiêng trên giường, con trai bên cạnh đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhỏ bé của con, nhỏ giọng hỏi nàng: “Trước lúc ăn cơm xảy ra chuyện gì đấy?”
Loan Loan cười cười: “Không có gì, người trong thôn vẫn luôn nói này nói nọ mà. Chàng cũng không phải không biết.” Sau đó nàng đứng dậy, nhường lại chỗ cho hắn: “Chàng nghỉ ngơi đi, buổi tối còn phải đi làm đấy!”
Bách Thủ gật đầu nằm lên giường. Loan Loan ngồi trong sân thấy thật nhàm chán, nàng nhẹ nhàng đóng cổng rồi đi ra ruộng.
Trên cánh đồng xanh mướt từng mảng, lúa mới trồng chưa được bao lâu, lại sắp đến ngày mùa rồi. Mấy ông chồng đều lên mỏ làm công, nên các chị em phụ nữ ở nhà đều vất vả hơn trước. May mà hiện giờ vào buổi tối Lai Sinh có thể giúp đỡ, nếu không thật sự không xong, đến lúc đó nhà bọn họ sẽ thu hoạch vào buổi tối.
Sau đó nàng lại gặp Vương Bảo Sơn từ chỗ vườn cây ăn quả đi tới. Loan Loan hỏi hắn năm nay cây quýt kết trái thế nào.
Vương Bảo Sơn thật cao hứng nói: “Năm nay rất tốt! May nhờ có Bách Thủ huynh đệ nói biện pháp kia, mới có được thành quả như năm nay. Sau này năm nào cũng được như vậy thì chúng ta không phải lo gì nữa.” Sau đó hắn thật lòng nói: “Đến lúc quýt chín nhớ đến hái một ít mang về nhé.”
“Được chứ, không biết Lai Sinh thích không. Lúc đó ta sẽ đến mua một chút.”
“Hai nhà chúng ta còn phải nói những câu này sao? Mua cái gì chứ, muốn ăn thì cứ đến hái là được, sao phải khách khí như vậy!”
Loan Loan cười ha hả nói: “Vậy được, ta cũng muốn nếm thử quýt nhà huynh có vị như thế nào đây?
Sau khi Vương Bảo Sơn đi rồi, trên đường về nhà Loan Loan gặp phải Tạ Tam.