Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 326: Diễn trò, xem kịch
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:38:51
Lượt xem: 14
Lai Sinh nghe xong thì hai mắt tỏa sáng: “Thật sự được nhiều như vậy sao?” Hắn bắt đầu đếm ngón tay tính toán, tính hồi lâu cũng không rõ có thật được hai trăm đồng tiền không, nhưng lại lo mình không lấy được tiền công: “Lỡ như tẩu không cho đệ thì sao? Lỡ tẩu quên thì sao? Nếu chẳng may không bán được thì sao?”
Loan Loan cười rộ lên: “Đệ tự mình nghĩ lại xem, chị dâu đã gạt đệ lúc nào chưa? Bất kể có người mua hay không tẩu vẫn đưa tiền công cho đệ, lại nói, nếu tẩu quên thì đệ tự mình nhớ kỹ cũng được vậy.” Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu không, mỗi ngày tẩu sẽ tính tiền cho đệ. Chỉ cần đệ trông quán cho tẩu, buổi tối sẽ đưa tiền luôn, có được không?”
Lai Sinh gật đầu, ra vẻ rất hài lòng: “Thế cũng được.” Hắn lập tức cười hì hì: “Chị dâu, hông lẽ trời lạnh tẩu cũng bán sương sáo sao?”
Loan Loan liếc nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Trời lạnh tất nhiên không bán sương sáo nữa, nhưng đệ cứ yên tâm, đến lúc đó tẩu sẽ làm bánh bán. Tẩu tin bánh của tẩu rất được hoan nghênh!”
Lai Sinh lập tức thất vọng!
Nhìn bộ dạng đó Loan Loan vừa bực mình vừa buồn cười, liền trêu chọc hắn: “Mà bán bánh đệ không thể chạy khắp nơi như bây giờ được đâu. Bởi vì bánh rất nóng, lại có mùi thơm, phải có người trông, nếu không sẽ bị chó hoang tha đi mất.”
“Hả, sao lại có chó hoang nữa!”
“Đương nhiên có! Không chỉ có chó hoang, còn có cả lợn rừng, mèo hoang, thỏ rừng, gà rừng…”
“Gì chứ, gà mà cũng ăn bánh?”
“Nhưng mà tẩu nói trước nha, từ giờ ngày nào đệ cũng phải trông quán cho tẩu, được xin phép nghỉ làm hoặc đến muộn hoặc về sớm ba lần… Nói cách khác đệ có thể xin nghỉ để đi chơi. Hoặc là đến lúc phải bày quán nhưng lại không làm, cái này gọi là đến muộn. Hoặc là không được phép đệ lại về nhà trước hay đi chơi gì đó, thì cái này gọi là về sớm. Những chuyện này chỉ được xảy ra ba lần, nếu quá ba lần tẩu sẽ phạt tiền… Từ lần thứ tư đệ sẽ bị phạt một đồng tiền, lần thứ năm phạt hai đồng tiền, lần thứ sáu phạt bốn đồng, lần thứ bảy phạt tám đồng… Tính như vậy, nếu như một tháng đệ lười biếng mười hai lần thì không chỉ trong nửa năm này đệ không có một đồng nào, mà còn nợ tẩu bảy mươi sáu đồng… Nếu như liên tục hai tháng đều như vậy thì đệ sẽ phải làm không công trong cả năm để trả nợ. Nếu đệ mà không chịu, tẩu sẽ bảo ca ca xử lý đệ…”
Lai Sinh nghe xong trợn trừng mắt, sau đó dậm chân kêu to: “Sao lại như vậy chứ… Đệ không làm nữa đâu. Bây giờ đệ không làm nữa…”
“Bây giờ muốn không làm nữa? Không được! Đệ cũng biết chị dâu giỏi nhất là làm được những thứ người khác không biết. Chủ ý này là do chính bản thân tẩu nghĩ ra, từ lúc tẩu nói cho đệ biết, mà đệ lại không hề từ chối, rõ ràng đệ còn đồng ý với tẩu rồi, cho nên hai chúng ta xem như đã ký khế ước. Giờ đệ lại đổi ý, có biết bị gọi là gì không? Là nuốt lời…” Sau đó nàng mân mân cằm: “Nếu như đệ không muốn làm nữa cũng được! Cứ theo quy tắc, nuốt lời phải trả gấp đôi tiền công của một năm. Nếu như tiền công một năm là 365 đồng, đệ phải đưa cho tẩu gấp hai lần của 365, chính là 730 đồng…” Tính tới tính lui, Loan Loan đều thấy vui vẻ cả người: “Ôi. Lai Sinh, đệ phải đưa cho chị dâu 730 đồng đó. Đệ xem tiền lì xì mỗi năm được có bao nhiêu nha. Xem ra, từ nay về sau tẩu và ca ca đệ không cần phải chuẩn bị tiền lì xì cho đệ nữa rồi…”
Nhìn Lai Sinh sốt ruột đến mức dậm chân, tâm tình Loan Loan không khỏi thư sướng. Hơn nữa bây giờ cứ đến tối Lai Sinh sẽ trở lại bình thường, nàng thấy trêu chọc hắn càng thêm thú vị hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-326-dien-tro-xem-kich.html.]
Quả nhiên đêm xuống, nhớ đến hành động của bản thân lúc sáng, suốt cả tối Lai Sinh không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt!
Quán sương sáo cách chỗ chất than cũng không xa, gần bên chỗ than lại là khu bếp của mỏ, cho nên, Loan Loan ngồi trong quán nhỏ đều có thể nhìn thấy phía bên chất than và khu bếp.
Lúc nào nhiều người mua sương sáo nhất? Đương nhiên là vào lúc ăn cơm trưa rồi, bởi vì mọi người ăn xong đều cảm thấy nóng, muốn uống chút gì đó mát mát.
Cho nên nàng và Lai Sinh đều ăn cơm trưa từ rất sớm. Nàng bày quán từ lúc mọi người trong thôn còn đang ăn cơm. Nàng cũng chỉ có thể ngồi một mình một chỗ, lúc nhàm chán thì kiếm chuyện để làm, sau đó nàng lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Những người làm công trên mỏ trừ người của Dương gia thôn, còn có mấy người của thôn lân cận. Những người này cơ bản đều biết Hương Tú, cho dù không quen cũng biết là người Dương gia thôn. Đối với phụ nữ xinh đẹp, đàn ông đều sẽ liếc nhìn thêm mấy cái, hoặc là bắt chuyện nói vài câu.
Hai mươi mấy người làm công của Tạ gia mỗi khi mua cơm đều tìm đến chỗ Hương Tú, vừa mua cơm vừa tìm cách tiếp cận làm quen với nàng. Biết nàng là quả phụ liền to gan cười hà hà bắt chuyện với nàng, có một hai kẻ không đứng đắn bóng gió đùa bỡn mập mờ với nàng. Người nhát gan thì âm thầm đi qua trước mặt nàng, ánh mắt lại len lén liếc nhìn.
Những nam nhân khác trong thôn vì muốn tránh rắc rối sẽ không cố ý đến chỗ Hương Tú mua cơm nhưng sẽ đứng bên cạnh nhìn no mắt. Nếu như bên cạnh có nữ nhân quen biết thì họ sẽ đàng hoàng mua cơm, tránh cho đến lúc về nhà lại bị bà nương ở nhà càm ràm.
Chồng trước của Hương Tú là Cát Đại cũng làm công trên mỏ. Rất nhiều người cũng biết quan hệ giữa hắn và Hương Tú, mỗi lần thấy người khác nhìn Hương Tú rồi nhìn hắn cười, trong lòng hắn lại cảm thấy họ như đang cười nhạo hắn, tâm tình rất khó chịu. Vì thế mỗi lần thấy Hương Tú hắn đều không có sắc mặt tốt..
Thỉnh thoảng gặp Hương Tú, hắn sẽ không nhịn được mà tỏ vẻ khinh bỉ châm chọc nàng: “Không lả lơi với đàn ông hai câu thì ngươi sẽ c.h.ế.t à?”
“Ta với ngươi bây giờ chả liên quan gì. Ta có nói chuyện với ai cũng không phải chuyện của ngươi!” Đối với Cát Đại, Hương Tú sớm đã thất vọng đến chán ghét, nhưng nghe thấy những lời này cũng khiến cho nàng đau đến không nhịn được.
Có một lần đã quá giờ ăn trưa vẫn có hai nam nhân xuống mua cơm, đó là công nhân Tạ gia đưa tới. Một nam nhân trong đó có vóc dáng cao lớn thô kệch nhưng vẻ ngoài cũng đoan chính. Nhân lúc Hương Tú đang múc cơm cho hắn, ánh mắt hắn vẫn không ngừng soi trên người nàng. Loan Loan cũng biết đây là dạng đàn ông nhìn qua thì đàng hoàng nhưng thực tế tâm thuật bất chính.
Cách đó xa xa nàng trông thấy rõ nhưng không nghe được gì, chỉ thấy nam nhân kia nhận lấy bát cơm còn nói với Hương Tú câu gì đó. Hương Tú nhìn người đàn ông kia rồi hé miệng cười. Mặc dù chỉ là bình thản liếc nhìn, một nụ cười nhẹ, nhưng Hương Tú vốn có đôi mắt mê người trời ban, một cái nhăn mày một nụ cười, rơi vào trong mắt đàn ông lại có ý khác.