Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 324: Không thể tự kiềm chế
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:38:18
Lượt xem: 17
Thần kinh đang căng ra của Loan Loan rốt cục cũng được trầm tĩnh lại, vẻ mặt nàng không khỏi tràn đầy vui mừng, đến nỗi đáy mắt đã ngấn lệ.
Thần sắc không biểu tình của Bách Thủ cũng lộ ra nụ cười chân thật.
Mặc dù buồn vì Lai Sinh không tin tưởng họ, nhưng biết được tin này khiến cho hai người vui vẻ không gì sánh được! Nàng và Bách Thủ đến nằm mơ cũng hy vọng Lai Sinh có thể được sống như người bình thường!
Sau khi Lai Sinh được đón về Âu Dương gia, mới đầu trên dưới Âu Dương gia đều vô cùng cung kính hắn. Âu Dương Đại lão gia còn mời người đến dạy riêng cho hắn. Nhưng đáng tiếc, phủ đệ nhà cao cửa rộng như Âu Dương gia người ta lại có không ít quy củ, Lai Sinh ở được hai ngày đã thấy chán. Hắn còn chưa chính thức ra mắt Âu Dương lão thái gia, Âu Dương Đại lão gia dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cho hắn đi ra ngoài. Cả ngày hắn chỉ ngồi trong tiểu viện của mình, những gì tiên sinh dạy hắn nghe đều không hiểu, cho dù có hiểu thì cũng nhanh chóng quên mất.
Lai Sinh là người ngốc, nào có hiểu được nhiều đạo lý như vậy. Hắn chỉ bị hấp dẫn bởi những lời Âu Dương quản gia nói có thức ăn ngon, ngây thơ cho rằng thật sự có thể quay lại Dương gia thôn.
Không được như ý mình, Lai Sinh đã thấy bực bội từ lâu, cả ngày hắn ngồi trong phòng la hét ầm ĩ cả tiểu viện của mình.
Sau đó Âu Dương quản gia vừa dụ dỗ vừa lừa gạt. Khó khăn lắm mới gặp được Âu Dương lão thái gia. Mặc dù không được như ý lão thái gia, nhưng biểu hiện bên ngoài của Lai Sinh cũng không ngu ngốc như người ta đồn đại, tất cả đều nhờ quy tắc ít nói ít lời của Âu Dương quản gia.
Sau khi lão thái gia mất đi, Đại lão gia danh chính ngôn thuận thừa kế vị trí gia chủ. Âu Dương Nhị lão gia và Tam lão gia mặc dù trong lòng không phục, nhưng mọi chuyện đều đã định.
Mà sau khi Đại lão gia ngồi vững trên vị trí gia chủ, lại càng thêm không thích Lai Sinh ngây dại không hiểu chuyện. Hắn cảm thấy có một đứa con trai như vậy thật là một sự sỉ nhục, vì thế thỉnh thoảng lại trút giận lên người Lai Sinh.
Không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng, thỉnh thoảng lại còn bị đánh, Lai Sinh càng ngày càng sợ hãi. Hắn càng sợ lại càng nhát gan, Âu Dương Đại lão gia càng thêm tức giận, dần dần không thèm quan tâm đến hắn nữa. Thức ăn ngon quần áo đẹp lúc trước cũng không còn. Một ngày chỉ có ba bữa cải trắng, còn không cho phép Lai Sinh ra khỏi tiểu viện của mình.
Chúng hạ nhân đều nhìn theo sắc mặt chủ tử, dần dần những hạ nhân kia liền thừa cơ bắt nạt Lai Sinh.
Sau đó, có một lần Lai Sinh không cẩn thận ngã xuống hồ nước trong hoa viên, sốt cao nằm trên giường hai ngày vẫn không giảm, suýt nữa thì mất mạng mới được mời đại phu cho. Lai Sinh cũng vì lần này mà chịu khổ không ít, vừa nhìn thấy Âu Dương Đại lão gia liền lạnh run, thấy đại phu liền hét to: “Không thèm uống thuốc”.
Cũng may Âu Dương Đại lão gia là một người sĩ diện, vì không muốn có chuyện để cho hai đệ đệ của mình nói ra nói vào, nên cũng mời nhiều đại phu tốt cho Lai Sinh. Không biết bệnh ngốc của Lai Sinh vì được uống nhiều thuốc bổ hay do ngã đập đầu xuống hồ mà có chuyển biến tốt hơn.
Về sau những người ở Âu Dương gia thấy hắn bị bệnh đang hấp hối, nằm trên giường hai ngày rồi vẫn không thấy động đậy, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết. Âu Dương Đại lão gia thậm chí không thèm mời đại phu đến xác nhận đã làm hậu sự cho hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-324-khong-the-tu-kiem-che.html.]
Đừng nói được vào gia phả Âu Dương gia, ngay cả nấm mồ Đại lão gia cũng không cho Lai Sinh mà trực tiếp vứt hắn ra bãi tha ma.
Cũng may số hắn vẫn chưa đến đường cùng. Sau khi hắn tỉnh lại cứ thế mơ mơ hồ hồ rời khỏi bãi tha ma. Cũng từ chính lúc đó Lai Sinh phát hiện ra cứ đến đêm hắn lại được tỉnh táo. Vì vậy ban ngày hắn cứ chạy loạn chẳng hề biết đông tây nam bắc là gì, đến đêm lại nhắm chừng theo hướng Dương gia thôn mà đi. Chạy tới chạy lui, lặp đi lặp lại, trải qua vài ngày rốt cuộc hắn cũng tới được trấn trên. Dầm mưa dãi nắng, bụng thì đói meo, cuối cùng vì sức cùng lực kiệt mà ngất đi trong hẻm nhỏ. May mắn về sau được hai người Tạ Thiên phát hiện thấy.
Đối với những ngược đãi mà Lai Sinh nhận được ở Âu Dương gia, dù hắn chỉ kể rất qua loa nhưng Loan Loan và Bách Thủ đều biết nhất định hắn đã phải trải qua ngàn vạn khó khăn khổ sở.
Bách Thủ trầm mặt vừa giận vừa mừng.
Giận là giận người Âu Dương gia tuyệt tình như thế. Còn mừng vì Lai Sinh đã trở về bên cạnh bọn họ, còn được trở lại như nửa người bình thường!
Hắn trở về không dám kể với Loan Loan và Bách Thủ là bởi vì những ngày chịu khổ ở Âu Dương gia đã khiến hắn giống như chim sợ cành cong. Hắn biết Loan Loan và Bách Thủ nhất định sẽ không hại hắn, nhưng sợ lỡ như Âu Dương gia biết hắn vẫn còn sống sẽ bắt hắn trở về. Nếu hắn vẫn còn là một kẻ ngốc, tin rằng Âu Dương Đại lão gia cũng chẳng có hứng thú với hắn.
Có lẽ hắn có thể lặng lẽ nói cho Bách Thủ và Loan Loan biết, nhưng hắn lại sợ sẽ khiến cho hai người lo lắng nên vẫn kéo dài cho tới hôm nay, vậy mà lại bị hai người phát hiện ra!
Loan Loan căm giận Âu Dương gia vô tình, lại thương cho cuộc đời Lai Sinh nhiều chông gai. Hiện giờ hắn hiểu chuyện như vậy, còn biết bảo vệ hai người, nàng không khỏi cầm lấy khăn tay thút thít khóc.
Trong lòng Lai Sinh tràn ngập ấm áp. Hắn khẽ khàng vỗ lên vai Loan Loan, nhẹ cười an ủi: “Chị dâu đừng khóc! Trước kia đã để chị dâu phải nhọc lòng, sau này cơm tối cứ để đệ nấu cho ca ca và chị dâu ăn nhé!” Thái độ của hắn chân thành, giọng nói nhã nhặn, lại có mấy phần phong thái của người đọc sách.
Nghe Lai Sinh ầm ĩ quen rồi, nhất thời lại không quen vẻ nho nhã thế này, Loan Loan đưa tay vỗ lên tay hắn, trừng mắt: “Ai cần đệ nấu cơm, đệ nấu được sao? Đừng có mà lãng phí lương thực!”
Lai Sinh học theo bộ dạng của mấy vị thiếu gia công tử, nhẹ nhàng hất chéo áo, ra vẻ tiêu sái lỗi lạc, sau đó một tay lại chắp ra sau lưng, một tay đưa lên vuốt cằm vốn chẳng có sợi râu nào, rung đùi đắc ý nói: “Không sao, không sao, chuyện nhỏ này chỉ cần nhìn là làm được!”
Loan Loan phì một tiếng bật cười, đôi mắt đang đẫm nước cũng cười theo.
Bách Thủ chỉ vào Lai Sinh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lắc đầu.
Nhất thời cả gian nhà tràn ngập tiếng cười vui vẻ, đầm ấm!