Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:37:20
Lượt xem: 15
“Sao đệ ngốc thế, tay đã cầm đồ chua lại còn đưa lên dụi mắt, không đau mới là lạ!” Loan Loan vội vàng đi lấy khăn thấmnước lau mắt cho hắn, vừa mắng. Đồng thời trong lòng nàng lại bắt đầu than thở.
Chờ Lai Sinh ăn cơm xong, Loan Loan mang cái chăn hôm trước Vương Nguyên Sinh đã dùng ra cho Lai Sinh đi giặt.
Lai Sinh mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cái chậu đầy ứ, hét to: “Chị dâu đã đồng ý giặt giúp đệ rồi mà!”
Loan Loan cũng trừng mắt, nhìn vẻ mặt bất mãn của Lai Sinh đúng là hoàn toàn không nhớ chuyện đêm qua, nàng yên lặng bê chậu đi.
Cả buổi sáng trong đầu nàng đều nghĩ đến hành động mấy ngày nay của Lai Sinh, đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc lại ngu ngơ hay quên, Lai Sinh trước kia chính là như vậy. Nhưng hình như bây giờ hắn còn quên trầm trọng hơn trước nữa. Lần trước là chuyện lấy chăn, lần này đến chuyện giặt chăn, rõ ràng chính bản thân hắn làm, vì sao vừa sang hôm sau đã không nhớ được gì nữa?
Bình thường mỗi khi Bách Thủ trực ca đêm, ban ngày hắn sẽ nghỉ ngơi đến tận bữa trưa. Loan Loan cũng sẽ không đi quấy rầy, cứ để hắn ngủ đến khi tự thức dậy.
Cơm trưa cũng chỉ có hai người Loan Loan và Lai Sinh cùng ăn với nhau. Ăn cơm xong, Loan Loan bảo Lai Sinh rửa bát. Trước khi hắn phàn nàn, Loan Loan liền giao nhiệm vụ: “Đệ còn chưa làm xong việc thì không được phép đi chơi.”
Mạch Thảo tới chơi lúc Loan Loan đang dạy con tập đi, Lai Sinh cũng vừa làm xong việc.
Loan Loan thấy tò mò, thường ngày Mạch Thảo tới đây đều mang theo thức ăn, hầu như chưa bao giờ đến tay không cả, vậy mà hôm nay hai tay cô bé lại trống trơn, ngồi một lúc lâu vẫn chưa thấy có ý định về. Loan Loan liền nói: “Nhà hai chúng ta ở sát bên nhau, rảnh rỗi cháu cứ đến đây chơi nhé, còn có thể nói chuyện với thẩm. Dù sao mẹ cháu cũng không ở nhà mà.”
Sau đó Mạch Thảo khoa chân múa tay một lúc, ý nói trưa nay mẹ cô bé có về nhà, nhưng bảo nàng sang nhà Loan Loan chơi với em bé!
Loan Loan không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc nhà Hương Tú có chuyện gì, sao lại đuổi Mạch Thảo ra ngoài?
Mạch Thảo ngồi hơn một canh giờ mới rời đi.
******
Hôm nay không có nắng, trời cứ âm u như muốn mưa, cây hai bên đường bị gió lay động rào rào. May mắn nhà nàng không ở hướng đầu gió mà ở chỗ khuất, nàng bưng ghế ra ngồi ôm bé con, kéo theo Lai Sinh ngồi bên bậu cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-321.html.]
Loan Loan ngồi chơi đùa với con trai, có ai đi ngang qua cửa còn thuận miệng chào hỏi hai câu, gặp ai rỗi rãi còn có thể đi đến trêu chọc em bé. Lai Sinh nhàm chán hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhiều lần hắn muốn trộm chuồn đi chơi đều bị Loan Loan gọi lại.
Xế chiều Bách Thủ tỉnh dậy. Nàng đưa con cho Lai Sinh rồi đi vào phòng bếp hâm nóng lại thức ăn cho Bách Thủ. Lúc đi ra đã thấy Lý Đại Trí đang ngồi bế con mình, còn Lý Đại Thạch thì ngồi xổm bên cạnh vui vẻ nhìn bé con bị chọc cho khanh khách cười không ngừng.
Từ khi được vào thư viện, Lý Đại Trí rất ít khi trở về. Giờ đã đỗ tú tài, nghe nói thỉnh thoảng hắn còn giúp đỡ viện trưởng viết vài thứ. Mặc dù không được tiền, nhưng đây là một loại vinh dự mà có tiền cũng không mua được. Không biết hôm nay Lý Đại Trí trở về vì chuyện gì?
Loan Loan cười chào hỏi hắn, sau đó sai Lai Sinh vào nhà bưng thêm hai cái ghế ra.
Lý Đại Trí vội vàng ngăn lại: “Không cần không cần, chúng ta cũng sắp phải về nhà rồi.”
Lai Sinh lại không khách khí, vừa nghe thấy Lý Đại Trí nói không cần liền đặt m.ô.n.g ngồi trở xuống.
Loan Loan cười nói: “Không phải còn chưa đi sao, ngồi thêm lát nữa đi!”
“Không… cần đâu vợ Bách Thủ. Đệ đệ khó khăn lắm mới về… về nhà được một chuyến, mẹ ta ở nhà đang mong lắm…!” Lý Đại Thạch cười giải thích.
“À, cũng đúng, đại nương thường mong huynh về lắm đấy! Hai người nhanh về nhà đi!” Loan Loan đưa tay đỡ lấy con trai.
Lý Đại Trí đưa đứa bé lại cho Loan Loan, khách khí hai câu rồi mới rời đi, vừa được vài bước, đột nhiên hắn quay đầu nhìn Loan Loan nói: “Đứa nhỏ rất đáng yêu!”
Loan Loan khẽ kinh ngạc, lập tức cười nói: “Cảm ơn huynh!”
Hiện giờ trên người Lý Đại Trí có nhiều thêm một phần tự tin, toàn thân đều tỏa ra hơi thở của thư sinh, trong đám nông dân như bọn họ lại càng lộ vẻ bất phàm. Lý Đại Trí cũng là người tốt tính, người nào gả cho hắn nhất định không kém.
Người có được một tất sẽ mất một!
Nàng thử nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình, thầm cảm thấy rất thỏa mãn! Nếu như nàng không đến nơi này, có lẽ ở thế kỷ hai mươi mốt nàng cũng đã kết hôn rồi, không biết mình sẽ gặp được người đàn ông như thế nào?
Lúc Bách Thủ đi ra, Loan Loan còn đang ngồi ngẩn người ở cửa, bé con đã sớm ngủ thiếp đi, còn Lai Sinh không biết đã chạy đi từ lúc nào!