Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 320: Khác thường (4)

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:36:39
Lượt xem: 16

Lai Sinh nhanh chóng quay lại.

“Cháu nóvẫn đang ngủ ngoan lắm!” Lai Sinh vui vẻnói.

“Thế à?” Loan Loan liếc nhìn hắn một cái, cũng cười nói.

Lai Sinh gật đầu, lập tức nói tiếp: “Chị dâu, hay để đệ bế cháu dậy nhé! Giờ này còn ngủ, lúc nữa thức dậy lại chơi đến khuya!”

“Không cần! Cứ để cháu ngủ đi!” Loan Loan nói. Chỉ có bát đũa của hai người nên rửa xong rất nhanh, sau đó nàng lấy nồi ra ngoài múc nước bưng vào, nói: “Cũng không còn việc gì nữa, đệ đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lai Sinh lập tức tiến lại gần nói: “Chị dâu mệt hả? Hay để đệ làm cho.”

“Không cần đâu.” Loan Loan nhìn hắn cười cười: “Chỉ có chén bát của hai người thôi mà, có gì đâu mà mệt. Haiz, chỉ là trong lòng có chút phiền muộn, chuyện của Nguyên Sinh thật làm cho người ta lo lắng.”

Lai Sinh liền ngồi xuống cạnh bàn, quan tâm hỏi: “Chị dâu đừng quá lo lắng, không phải đã nói trên mỏ sẽ phái người đi điều tra cẩn thận sao?”

Cất bát đũa xong, Loan Loan cởi tạp dề ra treo lên, đi ra khỏi phòng bếp. Lai Sinh cũng đứng dậy đi theo phía sau.

“Tuy nói vậy nhưng dù sao chuyện này cũng không nhỏ. Có vẻ như Tạ Đại nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Loan Loan lại thở dài, quay người đi vào phòng Lai Sinh gấp chiếc chăn mà đêm qua Vương Nguyên Sinh đã đắp, nói với Lai Sinh: “Đứa nhỏ Nguyên Sinh này thỉnh thoảng rất nghịch ngợm, nếu nó làm gì không đúng, đệ cũng đừng giận nhé. Tẩu đã mắng nó rồi, lại dám chưa được đệ đồng ý đã lấy chăn ra dùng. Đệ yên tâm, sáng mai có nắng chị dâu sẽ giặt sạch giúp đệ.”

Lai Sinh ngạc nhiên nói: “Chị dâu, không sao đâu mà, để đệ tự giặt được rồi. Đệ hay quên lắm, ngày mai tẩu nhớ nhắc đệ nhé.”

Loan Loan liền cười: “Ôi, Lai Sinh ngày càng hiểu chuyện, biết chia sẻ gánh nặng giúp chị dâu rồi đấy!”

Lai Sinh cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ thấy hắn gãi gãi đầu có chút ngại ngùng.

Loan Loan nhìn thấy thế lại nói: “Nhà tẩu chỉ có một đứa em trai này, cha mẹ đều cưng chiều nên có đôi lúc khó tránh khỏi hơi tùy hứng. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng do tính tình ham ăn lười làm của nó. Bây giờ còn giành chăn với đệ, đệ yên tâm, chờ đến hôm nào rảnh, chị dâu nhất định sẽ về nhà nói chuyện đàng hoàng. Tẩu sẽ dặn dò cha mẹ dạy dỗ nó cẩn thận, nếu cần phải đánh cho nó một trận nhớ đời mới được.” Đồng thời nét mặt nàng cũng tỏ vẻ rất giận, cho thấy nàng đang nghiêm túc lắm.

Đáy mắt Lai Sinh hiện lên vẻ lo lắng, ngượng ngùng cười khuyên: “Chị dâu không cần nghiêm trọng như vậy đâu ạ! Bình thường đệ cũng rất nghịch ngợm, vậy mà cho đến giờ chị dâu và ca ca cũng chưa từng đánh đệ lần nào cả mà.”

“Đệ là đệ, nó là nó.” Loan Loan nặng nề hừ một tiếng: “Đệ xem nó đã gây ra chuyện gì, nếu không phải vì tính lười biếng của nó, chạy đến chỗ người khác nhặt than đá, thì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Còn làm cho cha tẩu phải mất mặt đi cầu người ta. Con cái nhà người ta đều ngoan ngoãn. Nó thì ngược lại, từ nhỏ đến lớn đều làm cho người ta phải nhọc lòng…” Nói đến đoạn sau, trong lòng Loan Loan thật sự thấy tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-320-khac-thuong-4.html.]

Lai Sinh thấy Loan Loan tức giận như vậy, trong lòng âm thầm lo lắng, đến khi Loan Loan trở về phòng nàng rồi hắn vẫn thấy bất an. Một lúc sau, hắn quyết định sang tìm Loan Loan.

“Chị dâu, thật ra chăn này là do đêm đó đệ đưa cho Nguyên Sinh.”

Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc: “Sao có thể!” Nàng lập tức an ủi hắn: “Lai Sinh, chị dâu biết đệ hiểu chuyện hơn. Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng từ chuyện nhỏ mới có chuyện lớn, nó làm sai thì phải chịu, không lột đi một tầng da sao nó nhớ kĩ được đây!”

“Không phải vậy, chị dâu à, chăn này đúng là do đệ lấy ra mà.” Sau đó Lai Sinh kể lại cho Loan Loan nghe chuyện đêm đó hai người ăn cơm xong, hắn chủ động mang chăn ra cho Vương Nguyên Sinh.

Loan Loan không thể tin nổi nhìn hắn: “Nhưng Lai Sinh à, hồi sáng chính đệ đã nói Nguyên Sinh tự lấy chăn này ra mà?”

Mặt Lai Sinh đỏ lên, hồi lâu sau ậm ừ nói: “Là do hồi sáng đệ vẫn chưa tỉnh ngủ, nên nhớ nhầm ấy mà.”

Loan Loan bình tĩnh nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Lai Sinh, có phải đệ có chuyện gì không nói cho chị dâu biết không? Đệ yên tâm, bất luận như thế nào, chị dâu và ca ca cũng sẽ không hại đệ.”

Lai Sinh nhìn ánh mắt nghiêm túc của Loan Loan, hốc mắt hơi đỏ lên. Loan Loan cũng không vội, nàng lẳng lặng ngồi chờ, bất kể như thế nào nàng cũng muốn nghe chính miệng hắn nói ra. Nhất thời cả gian phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của con trai nàng đang ngủ. Khoảnh khắc sau đó làm nàng thất vọng vô cùng, Lai Sinh không chịu nói gì cả, chỉ nói sau này sẽ nhớ rõ.

Bất kể Lai Sinh thật sự được tỉnh táo hay thỉnh thoảng được bình thường, thỉnh thoảng lại phát bệnh, chúng đều nhen nhóm trong lòng nàng và Bách Thủ một tia hy vọng.

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy nấu cơm, việc đầu tiên Loan Loan làm là đi gọi Lai Sinh dậy ăn cơm. Lai Sinh quấn chăn xoay người, bỉu môi lẩm bẩm hai câu lại ngủ tiếp.

Làm liên tiếp hai ca, khi Bách Thủ trở về đáy mắt đã có chút tơ máu. Loan Loan vội vàng bưng cháo cho hắn ăn. Trong lúc Bách Thủ ăn, nàng bắt đầu thu dọn nhà cửa. Cũng may nhà nàng không rộng lắm. Bách Thủ cơm nước xong liền đi nghỉ ngơi, nàng cũng đã thu dọn xong. Đến lúc nàng cơm nước xong, cũng vừa lúc Lai Sinh tỉnh dậy. Loan Loan cũng không thèm quản hắn, đi vào phòng bế con. Đợi nàng bế con ra liền thấy Lai Sinh đang ngồi ở cửa phòng bếp, thấy nàng hắn lập tức nói: “Chị dâu, sao không có gì ăn hết vậy?”

“Đồ ăn ở trong bát, còn dưa chua ở trong vại, đệ không biết à?”

Lai Sinh chu miệng, tay chân đều lười biếng đã quen, hắn thật không muốn động chút nào. Hắn đi vào phòng bếp, chưa đến một phút đã cầm hai cây dưa chua tới trước mặt Loan Loan: “Chị dâu, hai cây có được không?”

“Tùy đệ… Này này, phải để vào trong bát chứ, đệ cầm như thế làm gì?” Nhìn thấy nước dưa chua suýt nữa rơi vào người con, Loan Loan gần như quát lên.

“Nhưng mà đệ không biết thái.” Không hề có chút cảm giác mình đã làm sai, Lai Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Loan Loan, đồng thời lại đưa một bàn tay còn lại lên dụi mắt. Loan Loan còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy Lai Sinh kêu lên một tiếng: “A, đau quá!”

 

Loading...