Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 305

Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:43:16
Lượt xem: 20

“Ah, thiệt giả?” Tạ Nhàn kinh ngạc, dù hắn đã đi qua nhiều địa phương cũng chưa bao giờ thấy qua thứ này.

“Tam thiếu gia, ngươi có muốn nếm thử hay không?’ Loan Loan mỉm cười nói.

Thấy Tạ Nhàn có chút chần chừ, Dư chưởng quỹ cười nói với mấy người bên cạnh: “Lòng vòng cả buổi như vậy, đều có chút nóng lên, nếu không mọi người đều đến uống một chén đi.”

“Tốt, ở đây cũng không đủ chỗ ngồi, không bằng ta để cho người qua chỗ Tạ đại nương mượn mấy cái ghế tới.” Loan Loan quay đầu nói với Lai Sinh một mực bên cạnh nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn xem: “Lai Sinh, đi qua chỗ Tạ đại nương mượn mấy cái ghế tới, để choTam thiếu gia cùng Dư chưởng quỹ nghỉ ngơi một chút.”

“Dạ, tẩu!” Lai Sinh đi qua chỗ Tạ đại nương bưng ghế.

Loan Loan nhanh nhẹn múc mấy chén đá bào, Dư chưởng quỹ mỗi người cầm muôi quấy quấy, sau đó thích ý bắt đầu ăn. Tạ Nhàn vốn ngửi thử, không có mùi gì lạ. Học bộ dáng mấy người quấy quấy, dùng muôi múc một ngụm nhỏ nếm nếm, ngoại trừ ngọt bên ngoài chính là mát mẻ!

Quả thật coi như không tệ!

Sau đó Tạ Nhàn mới từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, đồng thời không ngừng âm thầm gật đầu.

Dư chưởng quỹ thấy Loan Loan không cho Bách Thủ uống, rất hào phóng nói với Loan Loan: “ Cho Bách Thủ huynh đệ một chén đi, ta trả tiền.”

“Ah, Dư chưởng quỹ không cần, các người cứ ăn tự nhiên.” Bách Thủ liên tục khoát tay.

“Ngươi cũng đừng khách khí, trời nóng đến uống một chén rất tốt.” Dư chưởng quỹ nói.

“Ha ha, không có việc gì, ta không nóng.”

“Chắc Bách Thủ huynh đệ nhất định là chán ăn rồi.” Lưu quản sự cười tiếp câu.

Dư chưởng quỹ phục hồi tinh thần lại: “Ta ngược lại quên mất cái này, đã vậy ngươi cũng đừng để bụng.”

Tạ Nhàn nghe đươc như lọt vào sương mù: “Như thế nào, ở đây mọi người đều biết làm thứ này?” Tuy là thứ không ngờ ăn được, nhưng vào ngày đại hạ này đem đến kinh thành có thể rất được hoan nghênh.

Tạ Ba ở một bên thấy Tạ Nhàn hỏi, lập tức đáp: “Tam thiếu gia ngài hiều lầm, hai người bọn họ là người một nhà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-305.html.]

“Ah!” Tạ Nhàn giật mình!

Tạ Ba thấy Tạ Nhàn là người dễ nói chuyện, hơn nữa Tạ Nhàn cũng sẽ một mực ở trên mỏ, lại là thiếu gia Tạ gia, Loan Loan lại một mực giúp đỡ Tạ gia làm thịt khô, liền có ý nịnh nọt, vội vàng đem chuyện nhà Loan Loan nói ra.

“Nhà Bách thủ là ngươi tài giỏi, đi mười dặm tám thôn chỉ sợ không tìm thấy được nữ nhân thứ hai có năng lực như nàng vậy, cái đá bào này ngoại trừ nàng những người khác không biết làm… nàng không chỉ biết làm băng phấn, trước kia còn bán bánh trên chợ, nàng làm bánh thế nhưng mà vừa lớn lại vừa thơm vừa mềm, ai đi chợ thấy cũng mua một hai cái trở về… Cũng giúp Tạ gia chúng ta làm việc… Bọn hắn tuy là nông dân, thế nhưng tiễn thuật của Bách Thủ chỉ sợ nha dịch trong nha môn cũng không thể bằng, Vạn sư phụ vừa lúc tới thâm sơn bên kia gặp con sói, lúc ấy có mấy người đi săn g.i.ế.c sói, đi mấy chục người, trong đó Bách Thủ huynh đệ tiễn thuật tốt nhất… Nhị thiếu gia ta trước kia khen ngợi bọn hắn không ít…”

Tạ Nhàn vừa nghe vừa hiểu ý gật đầu, hắn nhìn Bách Thủ, lại có chút tò mò: “Bách Thủ huynh đệ thân thể cường tráng, vì sao lại không có lên núi đào than đá vậy?”

Bách Thủ liền có chút ít xấu hổ cười cười: “Trong nhà hài tử còn quá nhỏ…” Dưới núi mới có thể thuận tiện để Loan Loan tìm hắn.

Tạ Nhàn quay đầu, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Loan Loan giữa sàng đong đưa có một đứa bé đang ngủ. Người cường tráng như Bách Thủ vậy quả thực có tài, nhưng đào quặng hay không đều là người khác tự nguyện. Tạ Nhàn khẽ gật đầu không nói cái gì nữa.

Nghỉ tốt rồi, Tạ Nhàn chuẩn bị đứng dậy trở lại khách sạn: “Tình hình bên trên mỏ cơ bản ta đã hiểu rõ, mấy ngày trước Dư chưởng quỹ đưa sổ sách qua ta đã xem hết, về sau nhất định sẽ thường đi trên mỏ nhìn một cái, đến lúc đó còn cần Lưu quản sự nói thêm mấy điểm.”

Lưu quản sự vội vàng nói không dám, cũng nói nhất định hiệp trợ Tạ Nhàn.

Mà Dư chưởng quỹ vẻ mặt không cho là đúng, trong lòng lại nghĩ, cái gì là ta đưa sổ sách cho ngươi, là bản thân ngươi đòi ta.

Mấy người đưa Tạ Nhàn cùng Dư chưởng quỹ đi về phía bên ngoài thôn, một lát, thì nhìn thấy Lưu quản sự chắp tay sau lưng trở về, nói với Bách Thủ mấy câu: “Khổ cực” lại đi trên núi. Nửa khắc đồng hồ sau mới thấy Tạ Ba, chậm rì rì hướng bên này đi tới, cùng một chỗ còn có Dương Phong, hai người vừa đi vừa nói chuyện gì đấy, Dương Phong thì mang vẻ mặt nịnh nọt. Tạ Ba nâng cao ngực, một bộ dáng như quản sự.

Loan Loan chỉ mơ hồ nghe thấy Dương Phong nói câu : “Vậy làm phiền Tạ đốc công rồi.”

Mà Tạ Ba khoát tay áo, nhíu mày dặn dò: “Ngươi quay trở lại làm việc đi, đừng có không việc gì lại lười biếng.”

“Dạ dạ, vậy ta đi trước.” Sau đó Dương Phong nhanh chóng lên núi.

Thấy Dương Phong lên núi, Tạ ba quay người đi tìm Bách Thủ, ngồi ở bên cạnh cùng Bách Thủ nói chuyện phiếm.

*****

Ngày thứ hai, Dư chưởng quỹ phái gã sai vặt thay mình dẫn Tạ Nhàn đến Dương gia thôn, Tạ Nhàn bản thân dẫn theo một gã sai vặt tùy thân đến, về sau, Tạ Nhàn liền cho gã sai vặt bản thân trở về, chính hắn dẫn gã sai vặt kia lên núi.

Được lệnh, thay Tạ Nhàn đem xe ngựa an trí tốt, gã sai vặt vội vàng quay người dắt xe trâu đi, lúc đi qua nhà Loan Loan, hắn liền gõ cửa.

Loading...