Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 299: Bàn tiệc

Cập nhật lúc: 2024-11-01 17:08:14
Lượt xem: 23

“Đã no, cảm ơn đại nương.” Ở đây rảnh rỗi nghe những lời nói ra nói vào này còn không bằng hắn thừa dịp nhiều người, trở lại xem Loan Loan có cái gì cần giúp đỡ hay không, liền sải bước nhanh như chớp thoáng cái đã không thấy rồi.

Bách Thủ là người tốt, hay thích giúp đỡ người khác, Tạ đại nương đối với hắn ấn tượng không tồi, nhìn chỗ mà Bách Thủ rẽ vào, lại đưa mắt nhìn cả đám người đang cười hì hì thành một đoàn, Tạ đại nương cầm lấy muôi lớn gõ bon bon cái cạnh nồi, lớn tiếng nói: “Ăn cơm thì ăn cơm, lải nhải nói nhiều làm gì!” Sau đó trừng mắt: “Đại nam nhân mà lại thích nhiều chuyện?”

Có người hướng phía bà cười hắc hắc: “Đại nương, người và các nàng đâu có quan hệ thân thích”

Tạ đại nương lập tức xụ mặt, bà làm sao mà có thân thích như vậy, còn nữa, ai lại dám nói bản thân có thân thích như vậy, bà sẽ đánh gãy chân chó của hắn.

Hương Tú cũng như các phu nhân khác, có thể bị điều đến một nơi thoải mái làm việc, Loan Loan cũng hiểu là ẩn khúc bên trong, nhưng khi ở chung, nàng phát hiện kỳ thật Hương Tú là một người không tệ, nên đã bỏ qua thành kiến trước đây đối với nàng. Hiện nghe người ta khinh rẻ nàng như vậy, cùng là nữ nhân, mới nói giúp hai câu.

Loan Loan nghe xong rất là cảm khái, tiếng người đáng sợ, thời cổ người ta trọng mặt mũi, bị tin đồn mỗi ngày, người có tính tình yếu chút nhất định đã khóc c.h.ế.t náo sống.

Từ sau khi Hương Tú trở về, người đến ăn cơm ở quán trong mỏ ngày càng nhiều.

Bởi vì quán cơm trong mỏ bao thức ăn, nên cha Loan Loan cùng Vương Nguyên Sinh cơ bản đều ăn thức ăn của quán cơm, chỉ ngẫu nhiên trong nhà mà làm thức ăn đặc biệt ngon, nàng mới gọi cha nàng cùng đệ đệ tới. Nhưng bình thường, lúc rảnh rỗi Vương Nguyên Sinh hay bỏ chạy đến nhà nàng, không phải uống nước, thì than đói bụng. Lúc không có cơm thừa, Loan Loan liền cầm chút ít đồ ăn vặt cho hắn ăn. Thời gian lâu rồi, mỗi lần Vương Nguyên Sinh tiến đến liền la hét muốn ăn táo, muốn ăn kẹo.

Lai Sinh mỗi khi nhìn thấy hắn đều thở phì phì, sau dứt khoát đem tất cả kẹo mình có cất trong phòng mình, sau đó trừng mắt Vương Nguyên Sinh rồi nói: “Chúng ta không có đồ ăn, cũng không có nước ấm, trên quán cơm không có nước sao? Ngươi làm gì mà tới nhà ta uống?”

Vương Nguyên Sinh liếc mắt nhìn hắn: “Ta đến nhà tỷ ta liên quan gì đến ngươi? Lại không ăn của ngươi. Ngươi đau lòng cái gì? Cũng may nhà các ngươi không có thân thích, người keo kiệt như ngươi vậy, thân thích còn không bị ngươi đắc tội hết sao?”

Lai Sinh tức giận nhìn hắn. Đầu óc hắn không nhanh nhạy nên dù nhìn Vương Nguyên Sinh, cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ trừng mắt, tức giận mím miệng cả buổi mới lớn tiếng kêu: “Ta mặc kệ, dù ngươi mỗi ngày đến thì cái gì cũng không cho.”

Vương Nguyên Sinh hừ một tiếng, đang muốn cãi lại, liền nhìn thấy Loan Loan từ trong nhà đi ra. Lập tức ngậm miệng, cười ha ha kêu lên: “Nhị tỷ?” Lại chu miệng nói: “Ta có chút đói bụng!”

Loan Loan liếc hắn một cái, nói: “Buổi trưa đệ chưa ăn cơm?”

“Đã ăn rồi. Nhưng làm một lát lại đói bụng!” Vương Nguyên Sinh gãi gãi đầu không chút ngại ngùng nói.

Loan Loan đem xiêm y bẩn thay cho hài tử ném vào trong chậu, một bên cầm bồn không đựng nước đổ vào, vừa nói: “Vậy đệ chỉ có thể đợi cơm tối thôi. Hôm nay buổi trưa không có đồ ăn thừa, đồ ăn vặt trong nhà cũng hết rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-299-ban-tiec.html.]

Nghe vậy, Vương Nguyên Sinh rất là thất vọng. Cúi đầu ngồi vào mái hiên bên cạnh, đúng lúc này, có một người từ bên ngoài tiến vào. Thấy Vương Nguyên Sinh thì kinh ngạc nói: “Ơ, Nguyên Sinh cũng ở đây à?”

“Tam tỷ?”

Không chỉ Vương Nguyên Sinh, mà cả Loan Loan cũng thật bất ngờ. Vương Tiểu Thảo vừa vào cửa liền từ trong bao quần áo lấy ra một cái bánh bao cùng màn thầu bỏ trên bàn.

“Đây là Ngưu Sơn làm trưa nay. Không phải thịt heo nguyên chất làm nhân bánh. Sáng sớm hôm nay, nhi tử Vương đại nương bênh cạnh mang hộ một khối thịt bò lớn trở về. Đưa chút ít tới cho chúng ta. Nên phối hợp với thịt heo làm, so với bánh bao bình thường ăn khá ngon, liền đưa đến cho mọi người một ít.”

Loan Loan nhìn bánh bao còn bốc hơi nóng, trong nội tâm là lạ, đừng nói là đưa đồ ăn, đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thảo một mình đến nhà nàng.

Sau khi kết hôn cùng Ngưu Sơn, Vương Tiểu Thảo sống tốt hơn so với nàng nghĩ, Ngưu Sơn làm việc đối xử với mọi người rất cẩn thận, đối với Vương Tiểu Thảo vô cùng tốt, nàng lại là vợ mới vào cửa, vợ chồng son ngọt ngọt ngào ngào, lão nhân tất nhiên mừng rỡ, như vậy mới có thể ôm tôn tử, bởi vậy bình thường có cái gì làm, hay có thể tự mình làm mẹ Ngưu Sơn cũng không sai Vương Tiểu Thảo.

Cuộc sống của nàng rất là thư thái, thích ý.

Lúc này nàng mói chính thức nhận thức được ý của câu Loan Loan đã từng nói “Thà làm vợ người nghèo, chứ không là thiếp người giàu.”

Nội tâm cũng bắt đầu cảm tạ Loan Loan, lúc trước nếu không có Loan Loan nhắc nhở, nàng mơ hồ đến Lương phủ, nghĩ đến tính tình Lương Nhàn, nàng cảm giác mình nhất định sống không bằng chết.

Cho nên, hôm nay Ngưu Sơn bảo nàng đưa chút ít bánh bao về nhà, nàng lập tức nghĩ đến mình là một tam tỷ.

Vương Tiểu Thảo có thể hiểu rõ khổ tâm của mọi người đó là chuyện tốt, để cho nàng trở về là Ngưu Sơn tự mình biểu đạt lòng biết ơn, cầm ra hai cái bánh bao, hai cái cho Vương Nguyên Sinh. Lại cho Lai Sinh hai cái, còn để ở trong chén giữ lại cho Bách Thủ.

Vương Tiểu Thảo ngồi một lát cùng Loan Loan, lại không biết nên cùng Loan Loan trò chuyện mấy thứ gì, chỉ đành lấy chủ đề Vương Nguyên Sinh, căn dặn hắn nhất định phải sống tốt, để cha mẹ giảm bớt gánh nặng, đối mặt với hai vị tỷ tỷ răn dạy, dù Vương Nguyên Sinh có da mặt dày, trên mặt cũng có chút nhịn không được rồi, hắn liền bịa lý do bỏ chạy trở về trên núi.

Ngày mùa thoáng cái đã qua, không có bao nhiêu ngày thời tiết tốt đã tiến vào mùa hạ.

Vô luận là thời đại nào, thì xuân thu đều là mùa tốt, ôn hòa!

Thời tiết càng ngày càng nóng bức, mặc dù trên núi nhiều cây cối hơn nữa, mọi người cũng không cảm thấy mát mẻ chút nào, mỗi người đều là mồ hôi chảy ướt lưng, bên trong quặng mỏ đào khoáng, không chỉ nóng, mà cả người còn đầy đất, vận than đá không có xe đẩy, tất cả mọi người phải chọn dùng phương pháp gánh nặng, không chỉ quần áo bị mồ hôi ướt nhẹp, trên vai cũng hằn dấu đỏ thật sâu. Lúc mới bắt đầu, mỗi một ngày, đoàn người đều tay chân mỏi nhừ, may mắn là chậm rãi thành thói quen.

Loading...