Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:24:32
Lượt xem: 28
Vợ Vương Thanh Sơn – Cát Kim Liên đã có thai, người nhà họ Vương đều hết sức vui mừng, đặc biệt là mẹ Vương Thanh Sơn, bà vừa vui mừng vì cuối cùng Thanh Sơn đã có người nối dõi, vừa xoắn xuýt có nên thay đổi thái độ trước kia, đối xử tốt hơn với Cát Kim Liên hay không?
Người mang thai không nên tức giận.
Vì thế hệ mai sau, mẹ Thanh Sơn quyết định bỏ qua đoạn thời gian trước đây không để trong lòng nữa, mà toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con dâu, thế nhưng dường như Cát Kim Liên ỷ vào việc mình đã có thai, nên càng muốn tiếp tục gây khó dễ cho bà.
Mẹ Thanh Sơn mỗi ngày ở nhà đều không vui vẻ gì, nhưng nhìn lại bụng Cát Kim Liên thì trong lòng bà rất trông chờ, cứ thế có khi Cát Kim Liên tranh cãi với bà, mà bà cũng không biết có nên dạy dỗ đứa con dâu này không, vì thế nhất thời bà bắt đầu trở nên âu sầu. Sau đó lúc rảnh rỗi chỉ đành phải phàn nàn với mấy người trong thôn là nàng dâu nhỏ nhà mình khó hầu hạ thế nào.
Người bên ngoài lại đánh giá, xem xét tỉ mỉ, thế nhưng dường như Cát Kim Liên này cũng không làm gì cả.
Bình thường nàng ta không sai mẹ Thanh Sơn hầu hạ mình, có chuyện gì hoặc lúc muốn ăn cái gì đó, Cát Kim Liên cũng chỉ gọi Vương Thanh Sơn. Nam nhân là trời, vốn dĩ nữ nhân hầu hạ nam nhân, nhưng mà nữ nhân đã mang thai thì thỉnh thoảng có sai sử trượng phu của mình cũng không sao cả.
Nhưng chỉ có trong lòng mẹ Vương Thanh Sơn mới biết, nàng dâu nhỏ nhà mình không phải là sai khiến mà rõ ràng là lúc nào cũng coi con mình như hạ nhân để sai bảo, nàng ta đang gây khó dễ với bà.
Mấy người cùng ngồi một chỗ, Cát Kim Liên muốn uống gì, rõ ràng chỉ cách có vài bước, thế mà trước mặt mọi người nàng phải bảo Vương Thanh Sơn lấy cho mình, còn mang bộ dạng làm nũng yếu ớt. Bằng không thì khi thấy quần áo bẩn trong chậu quá nhiều, nàng lại bắt đầu lôi kéo Vương Thanh Sơn nói bản thân chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái.
Cứ thích giả vờ giả vịt!
Trước kia khi Mai Tử chưa gả đi, quần áo của hai ông bà đều do nàng giặt!
Nhưng lúc Mai Tử ở đây, bà cứ luôn soi mói lỗi của Mai Tử.
Cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu này thật khó xử, Loan Loan lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì trên mình không có cha mẹ chồng.
***
Mặt khác, từ sau lần có bà mối đến làm mai cho Dương Tuấn Kỳ, mẹ Tuần Kỳ bắt đầu tìm chồng cho Dương Uyển, Dương Uyển năm nay đã mười bốn tuổi, mẹ Tuấn Kỳ muốn thừa dịp danh tiếng của Tuấn Kỳ đang rầm rộ ở mấy thôn xung quanh thì tìm cho Dương Uyển một gia đình tốt một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-290.html.]
Điều kiện của bà rất đơn giản, bà không có yêu cầu gì cả, chỉ có một điểm là gia cảnh phải giàu có, như vậy sau này Dương Uyển mới có thể có cuộc sống tốt. Hơn nữa con rể có tiền, mẹ vợ như bà ở trong thôn đương nhiên cũng được ngẩng cao đầu.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một nhà ở phía đông của thôn, cũng là một nhà nông chính gốc, trong nhà có ba nam một nữ, bàn chuyện hôn nhân là cho người út. Hai ca ca lớn hơn đều sống không tệ, cũng rất chiếu cố hắn, vì vậy trong nhà coi như cũng có chút tiền. Nguyên nhân chính là thế này, bên trai tính tình không tốt, nhưng đối phương nói nếu như nhà họ Dương đồng ý thì đến lúc kết hôn, ngoại trừ sính lễ, đối phương sẽ đưa thêm một con trâu khỏe mạnh đến.
Điều kiện này quá tốt rồi, ở nông thôn việc đồng áng nhiều, có một con trâu đúng là có thêm một sự trợ giúp lớn, thế nên mẹ Tuấn Kỳ vui vui vẻ vẻ đáp ứng.
Nhưng Dương Uyển lại sống c.h.ế.t không chịu, nguyên nhân là vì nam tử kia là một người què, ngoại hình lại vừa lùn vừa đen.
Dương Uyển nhút nhát, bình thường mẹ nàng nói gì thì nàng nghe nấy, thế nhưng về việc này lại đặc biệt có chủ kiến, nàng không cầu tìm được một nam tử anh tuấn, không cần quá giàu có, nhưng cũng không thể là dạng người không đứng đắn khiếm khuyết, mà phải là người có phẩm chất hiền lành, tính tình đôn hậu. Vì thế mà cho dù mẹ nàng có ép buộc thế nào, nàng cũng không đồng ý. Sau đó mẹ Tuấn Kỳ tức giận đến mức tát nàng hai bạt tai thật mạnh.
Sau này, có một hôm Dương Tuấn Kỳ từ thư viện về nhà, Dương Uyển bèn cầu xin ca ca mình, Dương Tuấn Kỳ nghe thấy bên trai là người như thế thì cau mày, tiếp đó không biết Dương Tuấn Kỳ thương lượng với mẹ hắn như thế nào mà Tuấn Kỳ lấy cớ bát tự không hợp để hủy bỏ hôn sự này.
Lúc ấy, Dương Uyển cũng đối nghịch với mẹ nàng không ít lần, việc này người trong thôn cũng biết.
Loan Loan không ngờ bình thường Dương Uyển nhìn rất dịu dàng mà lại cũng có một mặt bướng bỉnh như thế. Với một cô nương tính tình tốt lại hiểu lý lẽ như vậy, trong lòng nàng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm, còn với mẹ Tuấn Kỳ thì lại khinh thường thêm vài phần.
So với mấy nhà khác, nhà vui nhà sầu, thì mấy hôm nay Dương Nghĩa Trí chỉ cảm thấy bực mình!
Ngày ấy thời tiết rất tốt, ông đang đi dạo trên núi, mùa xuân đã đến, khắp nơi đều xanh mơn mởn, vườn cây ăn quả của Vương Bảo Sơn cũng nở đầy hoa, năm nay nở rộ hơn năm trước, ông đang muốn khen ngợi hắn mấy câu, thế mà không ngờ Vương Bảo Sơn đã đến tìm ông trước.
“Trưởng thôn, vùng núi này trước kia hoang vu, khi đó bác đã nói ai đồng ý nhận khoán sẽ giao cho người đó, tuyệt không cưỡng ép thu hồi, hơn nữa vùng núi này gieo trồng như thế nào, xử lý ra sao cũng được toàn quyền quyết định?”
Dương Nghĩa Trí gật đầu, vì vùng núi này xử lý không tốt, mà ông lại muốn khai hoang núi nên khi đó ông đã nói như vậy, hơn nữa cũng đã hứa với một nhà Vương Bảo Sơn, nếu nhà họ không muốn bỏ thì ông tuyệt đối không cưỡng ép thu hồi.
Nghe nói vậy thần sắc trên mặt Vương Bảo Sơn mới hơi buông lỏng, nhân tiện nói: “Như vậy thì tốt, trưởng thôn à, vùng núi này nhà cháu muốn tiếp tục trồng cây ăn quả, khoảng đất trống bên cạnh nhà cháu cũng dùng, cho dù tạm thời chưa dùng, nhưng đến năm sau cháu cũng gieo trồng những thứ khác.”
Dương Nghĩa Trí nghe vậy rất sửng sốt rồi cười nói: “Nhà cháu muốn trồng thì trồng đi, trong thôn cũng không ai nói gì.”
Vương Bảo Sơn thấy Dương Nghĩa Trí cười ha ha, gương mặt hiền từ, trong lòng hắn đã hiểu vài phần. Sau khi nghe Vương Bảo Sơn nói xong, mặt Dương Nghĩa Trí muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.