Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 289: Chuyện tốt

Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:24:18
Lượt xem: 28

Ba ngày sau, chính là ngày mười lăm tháng giêng, là ngày lại mặt, Ngưu Sơn dẫn Vương Tiểu Thảo mặc một bộ quần áo đỏ trở về. Ngưu Sơn đối với nàng có thể nói là nhẹ giọng nhẹ lời, quan tâm bội phần, sợ nàng không cẩn thận sứt mẻ ở đâu đó rồi đụng vào đâu đó. Đến cả khi bước qua bậc cửa để vào nhà đều tự tay dắt nàng, khiến cho Vương Tiểu Thảo xấu hổ đỏ mặt vài lần, ánh mắt nhìn Ngưu Sơn cũng mang đầy tình ý miên man.

Sau khi vào nhà, cả nhà làm lễ gặp mặt chính thức, hai người lớn giới thiệu hai tỷ tỷ của Vương Tiểu Thảo, Ngưu Sơn khách khí gọi: “Đại tỷ, đại tỷ phu.”

Khi giới thiệu đến Loan Loan và Bách Thủ, thái độ của Ngưu Sơn cung kính thêm vài phần.

Hai người về nhà mẹ đẻ cũng chỉ ăn trưa xong rồi về, lúc gần đi Ngưu Sơn còn cố ý mời hai người Vương Lý và Loan Loan khi nào đi chợ thì ghé vào nhà hắn chơi.

Đợi hai người Vương Tiểu Thảo vừa đi, hai vợ chồng Loan Loan cũng ôm con rồi gọi Lai Sinh về Dương gia thôn.

Nguyên tiêu năm nay, Loan Loan vốn định mang con đi xem hội đèn lồng, thả đèn trên sông, cầu bình an cho con trai, nhưng lại nghĩ đến lúc đó nhiều người lộn xộn, mà cuối cùng Lai Sinh trở về như thế nào bọn họ vẫn chưa rõ lắm, nên không khỏi e dè, vì thế mà đành thôi.

Ăn tối xong, họ đóng cổng, mang hạt dưa ra, cả nhà vừa ngồi ở cạnh bàn vừa cắn hạt dưa nói chuyện.

Lai Sinh không được xem hội đèn lồng nên có chút uể oải vì hằng năm ở chợ vào đêm nay đều có rất nhiều đồ ăn ngon. May mắn trước đó Loan Loan đã dặn dò mẹ Nguyên Bảo, thế nên sau khi mọi người về đã mang theo một chiếc đèn hoa xinh đẹp cho Lai Sinh, khuôn mặt nhăn nhó của Lai Sinh lúc này mới nở nụ cười.

Vừa qua mười lăm, không khí ngày tết dần tan, mọi người cũng bắt đầu bận rộn. Người nông dân thì bắt đầu nghĩ xem vụ xuân năm nay trồng hoa mầu gì thu hoạch sẽ tốt, người kinh doanh cũng không đi thăm họ hàng, bằng hữu nữa, mà mỗi ngày đều toàn tâm toàn ý trông coi việc buôn bán của cửa hàng từ sáng sớm đến khuya.

Loan Loan dành thời gian đi tìm Dư chưởng quỹ, trình bày kế hoạch đồ nướng của mình, sau đó lại tự mình nướng thức ăn tại phòng bếp của “Quán rượu Phúc Sinh” cho Dư chưởng quỹ nếm thử. Loan Loan thấy hương vị rất bình thường, nhưng trong mắt đám người Dư trưởng quỹ thì như thế là quá ngon rồi.

Hương vị độc đáo, mùi thơm nức mũi lan tỏa bốn phía, cách thật xa đều có thể ngửi thấy, một loại hương vị chưa bao giờ thưởng thức qua, khiến người ta thấy lạ miệng, theo đầu lưỡi đến cổ họng khiến người ta không ngừng được. Nếm qua một lần cả đời khó quên, các loại đồ ăn bình thường khi nướng lên lại có hương vị riêng đặc biệt như vậy, nó khiến cho người từng ăn lưu luyến quên cả đường về, hương vị ngon vô cùng.

Dư trưởng quỹ đồng ý phương thức đầu tư hợp tác của Loan Loan ngay tại chỗ. Chờ Loan Loan vừa đi, ông lập tức gửi một phong thư cho Tạ Dật, món ngon kỳ lạ hiếm hoi bực này nếu có thể mở rộng đến kinh thành thì còn nhà nào có thể cạnh tranh được với “Quán rượu Phúc Sinh”?

Rất nhanh, Dư chưởng quỹ đã cho Loan Loan một tin chính xác, Tạ Dật đã đáp ứng, ông dựa theo yêu cầu của Loan Loan phái người ra nước ngoài, đặc biệt mua một số gia vị cần thiết ví dụ như: ớt, hạt tiêu, đại hồi, thì là (*), còn có thì là Ai Cập (**), những thứ này sẽ có ở vùng sát biên giới. Họ dựa theo hình dáng Loan Loan tả lại mà đi mua, dù sao chỉ cần là dùng để làm thức ăn, thì mặc kệ có biết hay không, mua về trước rồi nói sau. Đợi nàng xác nhận là đúng hay không rồi sau đó lại đi mua với số lượng lớn.

(*) Thì là: là một loại rau mùi, còn có tên gọi khác là hoài hương, hoặc rau hương lụa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-289-chuyen-tot.html.]

(**) Thì là Ai Cập: cùng họ Hoa tán với thì là.

Lúc này thì là Ai Cập là thứ khó mua.

Loan Loan còn đề nghị Dư chưởng quỹ bàn chuyện mua hạt giống, về sau có thể tìm chỗ tự mình trồng, phái người chuyên trách đến trông coi, nếu nó có thể sống được thì quá tốt.

Có những thứ này thì hương vị đồ nướng mới ngon, và những người khác muốn bắt chước cũng sẽ không dễ dàng.

Lần này làm ăn hai bên hợp tác có chỗ khác biệt, hạng mục kinh doanh này Loan Loan dùng cách chia lợi nhuận để tính toán. Tỷ lệ chia lợi nhuận rất nhỏ, ở cái nơi nhỏ bé này những người có tiền không nhiều, có lẽ nàng không được chia bao nhiêu bạc, nhưng vụ buôn bán này mở rộng đến kinh thành thì đó là con số cực kì lớn, khi đó đối với loại người như Tạ Dật, nó là khoản lợi nhuận không đáng kể, thế nhưng đối với nàng thì nó cực kỳ khổng lồ.

Đương nhiên phải ký khế ước, không chỉ viết rõ chia lợi nhuận như thế nào, còn ghi chú tỉ mỉ những thứ không được công bố, nếu như một ngày nào đó Quán rượu Phúc Sinh muốn nói cho người khác biết phương pháp hoặc những món đồ gia vị hiếm kia thì phải thương lượng với Loan Loan. Điều quan trọng nhất là sau khi khế ước đáo hạn, Loan Loan có quyền ưu tiên kí kết, mà nếu Quán rượu Phúc Sinh không muốn hợp tác với Loan Loan nữa thì cần phải thương lượng với nàng, không được dùng biện pháp mạnh ép buộc nàng.

Vốn nàng cho rằng Tạ Dật sẽ không đồng ý điều khoản sau cùng này. Nàng chỉ là một phụ nữ ở nông thôn, dù có nhiều chủ ý hơn nữa thì chẳng lẽ còn có thể so đo với những người làm ăn lão luyện lăn lộn phong sinh thủy khởi nhiều năm trên thương trường sao? Gia tộc kinh thương lớn như Tạ gia, bên trong chắc chắc có không ít người làm ăn khôn khéo. Những người làm ăn khôn khéo thực sự, chỉ cần gợi ý cho hắn một câu là hắn có thể rất nhanh nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền, mà lại kiếm được bồn đầy bát đủ (*).

(*) Bồn đầy bát đủ: ý chỉ ôm trọn lợi nhuận không phải chia chác với ai.

Mà nàng chỉ gợi ý một hai điểm quan trọng, biết chút việc làm ăn phân chia chút vốn nhỏ. Nếu muốn thực sự mang chúng đi kiếm nhiều tiền thì nàng không có chút kinh nghiệm nào cả.

Người làm ăn đều đứng ở góc độ của mình hy vọng mang lại lợi ích lớn nhất cho mình, một điều cuối cùng của khế ước có lợi với Loan Loan nhưng lại có phần hạn chế cho Quán rượu Phúc Sinh, người bình thường đều sẽ do dự.

Nhưng khiến nàng bất ngờ là sau khi nàng nói ra, Tạ Dật không nói gì nhiều đã lập tức đồng ý. Tuy ngạc nhiên, nhưng cuối cùng đã đạt được mục đích của mình, vì thế trong lòng Loan Loan cũng buông xuống một tảng đá.

Mà Loan Loan không biết là sau khi ký khế ước với nàng xong, Tạ Dật mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Dật tuổi trẻ tài cao, kiến thức bất phàm, sau khi biết những ý tưởng kỳ diệu của Loan Loan về cách làm thịt khô, hắn đã mơ hồ cảm thấy những thứ nàng có chắc chắc không chỉ có những thứ này. Hiện tại có thêm món đồ nướng thì quả nhiên đã xác nhận phỏng đoán của hắn, khiến hắn càng thêm kiên định hợp tác với Loan Loan đến cùng. Hắn tin rằng sau khi đồ nướng du nhập vào kinh thành thì nhất định sẽ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người. Hơn nữa hắn tin rằng tương lai Loan Loan sẽ còn cho hắn nhiều thứ đáng vui mừng hơn nữa, vì thế hắn bỏ tiểu lấy đại, Loan Loan muốn chia chút lợi nhuận này căn bản không đáng kể gì, yêu cầu đưa ra hắn cũng không thấy quá đáng, ngược lại hắn hy vọng có thể ký khế ước với nàng thời gian càng dài càng tốt!

Mỗi ngày Loan Loan một bên bận rộn chăm sóc con, còn phải luôn luôn chú ý Lai Sinh, một bên khác phải cẩn thận suy nghĩ chuyện hợp tác với quán rượu, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài đi dạo.

Mà trong khoảng thời gian này trong thôn lại có việc vui.

Loading...