Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 287: Trở nên hiểu chuyện rồi?
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:23:16
Lượt xem: 24
Lúc này trời cũng tối xuống, có điều trước khi ăn cơm phải bái tế tổ tiên, đương nhiên là kể cả ông nội Lai Sinh.
Lúc này không cần Loan Loan mở miệng, Lai Sinh thấy đồ đã chuẩn bị xong liền chủ động chuyển ghế ra sân. Chờ đến lúc Loan Loan đi ra, Lai Sinh đã sắp xếp đồ cúng xong, gồm hoa quả và thịt, tiền giấy, hương trắng đều đã chuẩn bị xong, điều này khiến nàng kinh ngạc không chỉ chút ít mà thôi đâu.
Người cần cúng bái có cha mẹ, bà nội Bách Thủ, và ông nội Lai Sinh, Loan Loan nói cho hắn biết: “Phần này là của ông nội đệ, bước sang năm mới rồi, đệ đốt cho ông nhiều giấy tiền chút, để ông có thể vui vẻ, tiền giấy phải thả vào lửa, không cháy thì người trên trời không nhận được…” Vốn nàng còn muốn nói để ông nội phù hộ Lai Sinh bình an, vui vui vẻ vẻ qua cả đời, lại không đau ốm, không hoạn nạn, nhưng nghĩ lại, câu nàng vừa nói Lai Sinh đã không hiểu, nếu lại nói thêm thì nhất định Lai Sinh sẽ đi theo nàng đặt câu hỏi cả đêm mất. Trước đây, mỗi lần tế bái là Loan Loan đều vừa đốt giấy tiền vàng bạc vừa cầu nguyện, sau đó Lai Sinh đứng bên cạnh tò mò hỏi nàng câu này nghĩa là gì, câu kia nghĩa là gì, vì sao lại nói như vậy vân vân….
Nhưng kì lạ là Lai Sinh không có chút phản ứng nào với câu nàng vừa nói, nếu đổi lại bình thường hắn nhất định sẽ hỏi: “Vì sao phải đốt giấy tiền? Đốt hết rồi vậy làm sao ông nội lấy được?”.
Trong lòng Loan Loan thấy kì quái, hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái thì phát hiện Lai Sinh đang quỳ ngay ngắn, nghiêm túc chăm chú đốt vàng mã, điệu bộ, ánh mắt vô cùng thành kính, thậm chí còn có một tia tình cảm mà nàng nhìn không hiểu, có thể là đau thương.
Nhưng nàng lập tức phủ định suy nghĩ này, đau thương? Nàng chưa bao giờ thấy Lai Sinh như vậy, cho dù có khóc lóc đau lòng thì cũng là mấy ngày sau khi ông nội của hắn ra đi, nhưng đó cũng chỉ là sự nhớ nhung đơn thuần, đối với một người ngốc mà nói, làm sao có thể hiểu được đau thương thực sự chứ?.
Đợi đến khi đốt hết tiền giấy, tế bái xong, Loan Loan lại bảo Lai Sinh vẩy chút rượu lên trên tiền giấy đã đốt, để người âm lát nữa đến lấy tiền thì có thể uống rượu. Chờ Lai Sinh quy củ dập đầu ba cái xong, ba người liền vào nhà.
Lúc vào nhà, Lai Sinh chủ động mang hoa quả và thịt vào theo, chỉ để lại một chén rượu ở ngoài.
Năm nay mặc dù không lạnh bằng năm ngoái, nhưng đứng một lúc ở bên ngoài như vậy chân cũng hơi bị đông cứng rồi. Vào nhà vội khơi chậu than lên, Loan Loan lấy mấy xâu thịt bắt đầu dạy Bách Thủ cách nướng, ướp gia vị, cách lật thịt nướng như thế nào. Cách làm cũng đơn giản, nhưng thịt nướng xong có ngon hay không thì vẫn phải xem việc canh độ lửa, còn cả phần ướp gia vị nữa!.
Đợi Bách Thủ nhớ xong, Loan Loan để hai người ở nhà chính, nàng vào phòng cho con b.ú trước. Chỉ chốc lát sau, từng đợt mùi thơm của thịt nướng từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, khi Loan Loan đi ra lần nữa, trên tay Bách Thủ đã có mấy xâu thịt nướng gần xong, mà đến Lai Sinh cũng hữu mô hữu dạng (*) học nướng. Bách Thủ đưa mấy xâu đã nướng chín cho Loan Loan, rồi cầm thêm mấy xâu khác nướng tiếp.
(*) hữu mô hữu dạng: ra dáng
Mỡ bám trên xiên thịt sôi lên xèo xèo, nhìn vào là khiến người ta chảy nước miếng không ngừng, Lai Sinh nhìn chúng, tay cũng lật qua lật lại. Loan Loan cười cười, chia mấy xâu cho Bách Thủ, rồi đưa cho Lai Sinh mấy xâu, nhưng khiến nàng và Bách Thủ kinh ngạc là tiểu tử này lại từ chối nói: “Chị dâu ăn trước đi, của đệ cũng sắp chín rồi.” Hoàn toàn không có tác phong tham ăn bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-287-tro-nen-hieu-chuyen-roi.html.]
Vì gia vị không được đầy đủ, mùi vị mặc dù không thể so với đồ nướng ở hiện đại nhưng với Loan Loan đã đến thế giới này hai năm mà nói thì đây thực sự là món ăn vô cùng thơm ngon rồi. Bách Thủ cũng vừa ăn vừa gật đầu tán thưởng không ngừng.
Mặc dù không biết tiểu tử này mới hết năm lại trúng gió gì, nhưng nàng vẫn đưa xiên thịt nướng cho Lai Sinh, nhận lấy thịt trong tay hắn nướng tiếp.
Năm nay nhà bọn họ sống càng đơn giản, nhưng cũng khá tốt. Ba người ăn thịt nướng mỹ vị đến mức cười híp cả mắt lại, rau mua về cũng bị ăn sạch toàn bộ, ngược lại chỉ có cơm và thức ăn thì còn y nguyên. Điều này càng củng cố quyết tâm phát triển thịt nướng ra thị trường của Loan Loan.
Mà một đêm này Lai Sinh yên tĩnh, hiểu chuyện một cách thần kì. Dù bất cứ là chuyện gì, không cần Loan Loan phân phó, hắn cũng biết tự giác đi làm, hơn nữa còn làm rất tốt, tuyệt đối không để nàng bận tâm. Điều này cũng khiến Loan Loan và Bách Thủ mơ hồ một đêm.
Có điều đến ngày hôm sau, hai người đã ném nghi kị trong đầu lên tận chín tầng mây, vì mới sáng sớm hắn thức dậy mà mặt không thèm rửa đã cười ha ha không ngừng với vợ chồng nàng, như một đứa trẻ đang vui vẻ nói: “Ca, chị dâu, năm mới vui vẻ.” Cầm tiền lì xì, ăn sáng xong đã lập tức chạy vội ra ngoài tìm mấy đứa Nguyên Bảo chơi. Trừ lúc ăn cơm ra thì cả ngày hắn đều chơi đến mức điên cuồng.
Sau đó Bách Thủ bèn nói với Loan Loan: “Trải qua nhiều chuyện, Lai Sinh cũng hiểu chuyện hơn một chút rồi!”
Ngày mùng hai Tết, Bách Thủ, Loan Loan mang con và Lai Sinh về Vương gia thôn, vợ chồng Vương Lý dẫn con đến còn sớm hơn bọn họ, hai đứa bé cũng không chênh lệch mấy, về sau cũng coi như có bạn chơi rồi. Lúc mấy người trông thấy Lai Sinh thì đều có chút bất ngờ. Mẹ Loan Loan không khỏi thì thầm hỏi nàng một lúc. Loan Loan cũng không nói nhiều, chỉ qua loa hai ba câu cho xong, sau đó ôm con ra sân cùng Vương Lý chơi đùa với hai đứa trẻ.
Mặc dù biết nhà giàu phức tạp, nhưng chưa từng thực sự trải qua loại trạch đấu vô tình này nên căn bản mấy người bọn họ không thể nào hiểu được tại sao Lai Sinh lại trở về, mà chỉ đơn thuần cho rằng Lai Sinh nhất định bị người Âu Dương gia ghét bỏ, vừa là con vợ bé, hơn nữa đầu óc không linh mẫn, thì bị đuổi về là việc hết sức bình thường. Vì thế mọi người chỉ nói vài câu rồi sau đó không ai nhắc lại nữa.
Ngày thành thân của Vương Tiểu Thảo đã định là ngày mười hai tháng giêng, thầy bói nói hôm đó là ngày đặc biệt tốt lành, nên cưới gả, tổ chức việc vui. Loan Loan và Vương Lý không khỏi phải hỏi xem đồ đạc đã chuẩn bị thế nào. Mà Ngưu gia bên kia đã sớm cho người mang tin tức đến nói rằng nhà cửa chuẩn bị thỏa đáng rồi. Hôn sự này của Vương Tiểu Thảo coi như không tệ, nhà chồng ở chợ, có nhà cửa riêng, lại còn một gia đình buôn bán. Lúc mọi người trong thôn gặp mẹ Loan Loan thì không khỏi chúc mừng, hâm mộ một phen, trong lòng mẹ Loan Loan vui như mở hội, chỉ trông chờ Vương Tiểu Thảo thành thân xong, thì việc này coi như thực sự đã thành.
Mà thỉnh thoảng mấy tỷ muội trong thôn cười trêu chọc trước mặt Vương Tiểu Thảo, nhưng nàng biểu hiện rất tự nhiên hào phóng. Hôm nay Vương Lý đến cũng cười trêu chọc nàng một trận, mặt Vương Tiểu Thảo ửng đỏ nhưng không thật sự xấu hổ, không biết nàng có hợp ý với việc hôn nhân này không.
Loan Loan âm thầm lắc đầu trong lòng, chỉ mười ngày nữa là đến ngày thành thân, cho dù trong lòng Vương Tiểu Thảo có không vừa ý, thì việc này đã là miếng sắt boong boong không thể thay đổi được rồi. Nàng chỉ đành dặn dò Vương Tiểu Thảo, mấy ngày nay ở nhà đừng đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà với cha mẹ, sau này sẽ trở thành người nhà người ta rồi.