Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 284

Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:21:45
Lượt xem: 25

“Trong thôn này không phải chỉ có một nhà chúng ta có cống thoát nước, sao không nghe người khác có ý kiến gì đi.” Loan Loan hừ lạnh một tiếng, nhìn chòng chọc mẹ Tuấn Kỳ rồi xoay người đi vào sân. Đến chỗ cửa sân thì nàng ngừng lại, xắn tay áo lên, lớn tiếng nói với Lai Sinh đang ở trong sân: “Lai Sinh, ngoài này chó sủa ầm ĩ như vậy, đi đóng cửa cho tẩu, ồn ào đến mức làm cho người ta bực mình.”

Ngay sau đó trong sân lập tức truyền đến tiếng trả lời vang dội của Lai Sinh: “Đệ biết rồi.”

Nhìn cửa sân đóng chặt, một lúc lâu sau mọi người mới phục hồi tinh thần.

Loan Loan này bình thường nhìn thông tình đạt lý, dịu dàng hiền lành biết bao nhiêu, không ngờ lúc này lại im hơi lặng tiếng mà mắng người khác!

Lại nhìn mẹ Tuấn Kỳ vẫn một bộ dáng ngây người, mọi người hoặc che miệng cười hoặc âm thầm nhe răng nhếch miệng, rồi lần lượt bỏ đi.

Mặt mẹ Tuấn Kỳ hết xanh lại hồng, môi run lên hồi lâu cũng không mắng được một chữ, trước giờ bà chưa từng bị ai làm cho mất mặt như vậy! Cho đến khi trên đường đã yên tĩnh như ban đêm, vắng tanh, chỉ có bóng bà ta, lúc này bà ta mới phẫn nộ đi vào sân nhà mình, tiện tay quăng cánh cửa “rầm” một cái, đứng giữa sân nghiến rắng nghiến lợi nghĩ làm cách nào để đòi lại cục tức này.

Lúc này, Dương Nghĩa Thiên từ trong nhà đi ra, nhìn mẹ Tuấn Kỳ mà im lặng lắc đầu thở dài, sau đó nói: “Nếu cả ngày bà sợ rảnh quá thì may cho con vài bộ quần áo tốt một chút đi, chớ để thằng bé mất mặt trước mấy đứa cùng trường.”

Lời này quả nhiên có tác dụng, mẹ Tuấn Kỳ lập tức phục hồi lại tinh thần, bà đứng dậy đi vào phòng, trong miệng lại còn thầm thì: “Ta còn có con trai, con ta có tiền đồ thì các ngươi có muốn l.i.ế.m giày cũng không có phần đâu.” Sau đó vào phòng lục lọi.

Chỉ qua buổi trưa chuyện này đã lan truyền xôn xao trong thôn, đến chiều, bà mối Vương đi vòng quanh thôn rồi đến nhà Loan Loan, lôi Loan Loan ra sân phê phán một chút: “Tiểu nhân đắc chí.” Sau khi rời đi, miệng lại mím chặt.

Trước kia gia cảnh nhà bà mối Vương ở trong thôn cũng coi như khá giả, con lớn ở chợ buôn bán, hiếu thuận, không giống Dương Phong mấy tháng không về một lần, Lý Khai Thái thường xuyên mang bạc về phụ giúp gia đình. Bà mối Vương đi làm mai cho người ta cũng kiếm được không ít bạc.

Sau này Loan Loan dẫn mọi người đi làm thịt khô, thêm mấy nhà được giúp đỡ cũng trở lên khá giả, nhiều nhà đều đã đuổi kịp nhà bà mối Vương, thậm chí còn có nhà sống tốt hơn nhà bà ấy. Loan Loan và Bách Thủ chính là một ví dụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-284.html.]

Bởi vậy, khí thế của bà mối Vương ở trong thôn cũng không bằng trước nữa.

Bây giờ, Lý Khai Minh lại thi trượt, hai người khác một thì đỗ tú tài, một thì vào thư viện, đều coi như có đầu ra rồi, nếu so ra thì bà thấy có chút mất mặt nên đương nhiên nói chuyện không cứng rắn được. Hơn nữa trước kia bà có chút va chạm với với mẹ Tuấn Kỳ, bà cũng rất thông minh, vì thế thời điểm này sẽ không đối nghịch với mẹ Tuấn Kỳ. Con mình chưa được vào thư viện, rốt cuộc cũng không cứng miệng bằng người ta a!.

Buổi tối, sau khi ăn xong, một nhà ba người ôm con trai ngồi ở nhà chính, Loan Loan ôm con mới ăn no, nàng vừa vỗ nhẹ lưng bé, vừa ngân nga hát dỗ bé ngủ. Bách Thủ bưng bát nước đường đỏ mới nấu vừa uống vừa nói: “……… không phải chỉ là vào thư viện sao, có gì tốt mà phải ghen tỵ, chúng ta còn có cuộc sống của mình, có thể thi đỗ là may mắn của đệ ấy, cũng là năng lực của đứa bé kia……. Nhưng mà người lớn là người lớn, trẻ con là trẻ con, Tuấn Kỳ là một đứa trẻ tốt, mỗi lần thấy ta từ xa đã chào hỏi, không kể là gặp ở ngoài đồng hay trên núi, đệ ấy đều chủ động giúp đỡ, nể mặt đứa nhỏ này, chuyện hôm nay cho qua… nhưng ta là người rất công bằng, người tiến ta một xích, ta tiến người một trượng, sau này người nào không có đầu óc suy nghĩ khi dễ chúng ta, ta nhất định không cho phép.”

Loan Loan cũng biết chỗ khó xử của Bách Thủ, dù Dương Nghĩa Thiên có quá đáng, thì ông ấy vẫn là trưởng bối của Bách Thủ, mà thời đại này người ta vô cùng coi trọng chữ “Hiếu”.

Vợ chồng Dương Nghĩa Thiên làm chuyện có lỗi với Bách Thủ, nếu Bách Thủ trả thù lại Dương Nghĩa Thiên như vậy, thì về lý là đúng, nhưng về mặt đạo đức khó tránh khỏi việc bị người ta chỉ trích.

Nếu mà Bách Thủ lấy lý phục người, khoan hồng độ lượng không so đo, mọi người sẽ tán thưởng hắn, giúp hắn khiển trách vợ chồng Dương Nghĩa Thiên. Cách làm năm đó của vợ chồng Dương Nghĩa Thiên đúng là quá đáng, sau đó hắn chỉ trừng phạt một chút, còn để nhà Dương Nghĩa Thiên được lợi về khoản ruộng đồng, mọi người không chỉ hết sức tán thưởng Bách Thủ, mà còn giơ hai tay cổ vũ hắn lấy lại nhà và ruộng, ngược lại họ cũng đã trách cứ sau lưng vợ chồng Dương Nghĩa Thiên không ít.

Đây là thời đại phải tuân theo chữ hiếu.

Nhưng Lai Sinh vẫn luôn lẳng lặng ngồi ăn ở bên cạnh lại đột nhiên nói một câu: “Nếu như người quá được voi đòi tiên thì là người không biết sửa sai.” Giọng điệu rất nghiêm trang.

Loan Loan và Bách Thủ đều ngẩn ra, không ngờ Lai Sinh sẽ nói một câu như vậy, nhìn lại thấy hắn vẫn đang cúi đầu không ngừng nhét thức ăn vào miệng.

Hai người cảm thấy là lạ, xem lại thì thấy cũng không có gì kỳ lạ.

Có điều chỉ là một câu nói, nên hai người đã ném ra sau ót. Hơn nữa Loan Loan vốn không có tâm tư kia, mà cũng không có thời gian đi tìm lại mặt mũi. Mỗi ngày nàng phải trông con, làm việc còn không kịp, trời thì lạnh, còn phải cẩn thận đề phòng không để con nhiễm phong hàn, công việc quả thật rất nhiều.

Loading...