Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 283: Bới móc (hạ)
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:21:17
Lượt xem: 29
Loan Loan muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng có người ỷ vào nhà mình có người đỗ đạt, giống như con rùa lật người, vội vàng bới móc sau lưng ngươi.
Thật vất vả mới có ngày nắng to. Ngày hôm sau, Loan Loan thay hết toàn bộ chăn đệm trong nhà ra giặt giũ sạch sẽ. Ra sông giặt rốt cuộc cũng vẫn còn chút cặn bẩn, nên khi đã giặt sạch hết bọt giặt thừa trên quần áo, Loan Loan bảo Lai Sinh khiêng giúp đồ về nhà, vào sân lại múc nước xả lại hai lần, nước xả thì đương nhiên sẽ theo rãnh nước bên cạnh góc tường chảy ra bên ngoài.
Nhưng chưa được một lát nàng đã nghe thấy ngoài cổng có người hùng hùng hổ hổ. Ra ngoài xem thì thấy mẹ Tuấn Kỳ đang đứng ven đường, chỉ vào nước chảy ra từ rãnh thoát nước của nhà Loan Loan tức giận bất bình nói với người bên cạnh: “……… Nhìn xem ngoài này thành cái gì rồi, nước bẩn gì đây, nước bẩn xả hết ra đây, các tẩu cách xa có thể không biết, nhưng chúng ta ở bên cạnh thì đúng là xui xẻo mà. Nước bẩn này cả ngày đều thối um lên, thiếu chút nữa xông c.h.ế.t người ta…….. May là Tuấn Kỳ nhà ta mỗi ngày đều đến thư viện học, nhưng dù sao nó cũng phải trở về nhà chứ, vừa về đã ngửi thấy mùi thối này, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của thằng bé sao? Thằng bé còn đâu tâm trí mà học hành…….”
Trong thôn rất nhiều nhà làm rãnh thoát nước, mọi người đều cảm thấy biện pháp này không tệ, rất thuận tiện, huống chi chỉ để thoát chút nước giặt đồ bình thường nên cũng không thấy hôi gì cả!
Nhưng bây giờ Dương Tuấn Kỳ được vào thư viện, mọi người đều cảm thấy hâm mộ, bao nhiêu người muốn tới nịnh bợ, trong lòng không đồng ý với cách nói của mẹ Tuấn Kỳ nhưng ngại nhà bà hiện tại đang đắc thế, chỉ có thể lặng lẽ nói thầm mấy câu.
Kể từ khi Bách Thủ phân nhà thì nhà Dương Tuấn Kỳ vẫn luôn khiêm tốn, khi ấy mọi người đều không chịu nổi cách làm của mẹ Tuấn Kỳ, vì vậy một năm qua bà cũng tự giác ít đi lại trong thôn.
Giờ thì tốt rồi, thẳng được lưng lên, bà chỉ hận không thể đòi lại được tất cả uất ức mà trước kia Loan Loan gây ra cho bà, thấy Loan Loan đi ra ngoài lại mắng càng lớn tiếng, khó nghe.
Loan Loan liếc nhìn bà ta một cái, rồi lại nhìn nước đang thải ra từ trong sân. Mặc dù chẳng phải trong suốt nhưng cũng không phải đục ngầu dơ bẩn. Sau đó ngoắc Lai Sinh, chỉ vào chậu nước xả quần áo còn chưa kịp đổ trong sân nói: “Vừa rồi không phải còn một chậu nước xả chăn chưa đổ sao, đệ đừng đổ trong sân, bê nó ra đây, đổ……” sau đó tùy tiện chỉ vào một chỗ: “Đổ ở kia đi.”
Lai Sinh rướn cổ lên liếc nhìn vào cái rãnh nước nhỏ kia, rồi lập tức chạy vào sân, bưng một chậu nước lớn hồng hộc đi ra, còn vừa nói: “Ôi, chị dâu ơi, chậu nước này nặng quá đi!”
Dĩ nhiên là nặng rồi, đây là cái chậu lớn trong nhà mà.
Loan Loan lườm hắn một cái, thúc giục: “Đổ nhanh đi, chúng ta còn phải vào nấu cơm đây này.”
Mẹ Tuấn Kỳ không cho thoát nước thì Loan Loan không thoát nước, nhưng nàng lập tức bảo Lai Sinh bưng một chậu nước lớn đổ thẳng ra phía ngoài nhà nàng. Đây có phải là phản kích trong im lặng hay không?
Mọi người im lặng không nói nhìn Lai Sinh mệt mỏi thở hồng hộc.
Mẹ Tuấn Kỳ cũng trợn to hai mắt, nhất thời không biết nói gì cho phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-283-boi-moc-ha.html.]
Lai Sinh bưng nước tới ven đường, nhìn xuống chỗ Loan Loan bảo hắn đổ nước, lại liếc mắt nhìn Loan Loan đang đối mắt với mẹ Tuần Kỳ.
Ngươi nói hắn ngốc à? Có đôi khi hắn còn thông minh hơn những người khác đấy.
Hắn lướt qua chỗ Loan Loan bảo đổ nước, đi thẳng đên trước mặt mẹ Tuấn Kỳ. Không để bà kịp phản ứng, giơ hai tay lên, miệng cười toe toét. Ngay cả sức b.ú sữa mẹ cũng mang ra, một tay đổ cả chậu nước lớn xuống dưới chân mẹ Tuấn Kỳ.
Mẹ Tuấn Kỳ nhảy thét lên, mắt trợn to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào đôi giày vải và góc váy bị ướt, chỉ vào Lai Sinh gân cổ lên mắng: “Mày, tiểu tử c.h.ế.t bầm này, mày cố ý phải không, làm ướt hết giày của bà, tiểu tử thúi, mày không có mắt à?”
Lai Sinh cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày của mẹ Tuấn Kỳ, rồi lại nhìn bản thân mình, sau đó đưa tay ra dáng vỗ vỗ ống quần vô cùng khô ráo của mình. Hất đầu lên, cầm chậu lắc lư lắc lư đi về sân.
Mọi người đều nén cười một trận, còn mẹ Tuấn Kỳ thì tức điên lên.
Kẻ ngốc đã chạy rồi thì chẳng phải vẫn còn một kẻ tỉnh sao?
Mẹ Tuấn Kỳ lập tức giận giữ, trợn mắt nhìn Loan Loan, chỉ tay về phía nàng rồi buột miệng mắng: “Là ngươi dạy có phải không? Nhất định là do ngươi dạy, có đố kị với nhà chúng ta thì cứ nói, làm những chuyện thấp kém này thì tính là có năng lực gì chứ? Có giỏi thì đọc mấy quyển sách, viết mấy chữ cho ta xem xem!”
Sách thì Loan Loan nhất định đã đọc rồi, Nếu không sao có thể kí khế ước với quán rượu Phúc Sinh? Bà ta là đang mắng Bách Thủ.
Bốn phương hoàn toàn yên tĩnh, tiếng mắng của mẹ Tuần Kỳ đến thôn bên cạnh cũng có thể nghe được rõ ràng,
“…….. người khác sợ chứ bà đây không sợ, dùng chút thủ đoạn này đùa bỡn bà à! Tiểu tử thối, nó là đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy.”
Lời mắng này đã quá đáng rồi! Ai cũng biết Lai Sinh từ nhỏ đã không có mẹ, mệnh khổ, còn suýt nữa mất cả tính mạng.
Vẻ mặt Loan Loan lập tức hoàn toàn lạnh xuống, cho tới bây giờ chưa có ai dám mắng Lai Sinh như thế ở trước mặt nàng. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Tuấn Kỳ, vẻ mặt nặng nề, giọng nói lạnh như băng, gằn từng chữ: “Đại bá mẫu, ngại quá, vừa rồi bà mới nói gì, ta nghe không rõ, phiền bà nói lại lần nữa.”
Mẹ Tuấn Kỳ sững sờ, nhìn lại xung quanh, đã có người tỏ ra vẻ bất mãn, bà ta lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhưng hiện tại tình huống nhà bà đã khác, sao có thể để cứ Loan Loan chèn ép khí thế của bà như vậy?
Bà trừng mắt, gân cổ, lớn tiếng nói: “Sao, ta nói sai rồi à. Nếu không phải ngươi dạy thì tiểu tử kia sẽ làm vậy sao? Nước gì nhà các ngươi cũng thải hết ra ngoài, sao lại không thối?” Lời vẫn tiếp tục mắng, nhưng không dám nhắc đến Bách Thủ và Lai Sinh nữa.