Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 282
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:20:57
Lượt xem: 25
Bách Thủ nhất định đòi phải tưới nước cho nhà mình trước. Nhưng theo như thứ tự và đường nước chảy mà nói, thì cũng không đến lượt nhà Lan Hoa trước, vì thế Bách Thủ từ chối nàng.
Sau đó mẹ Lan Hoa lại tìm Loan Loan, hít hít mũi, lau nước mắt muốn Loan Loan bảo Bách Thủ để tưới nước cho nhà mình trước, chuyện này sao Loan Loan có thể làm chủ được? Loan Loan đành phải đi tìm Dương Nghĩa Trí, Cát Sơn là người trồng hoa màu bao nhiêu năm rồi, nên đương nhiên hắn đều hiểu những điều này, vì thế mà khi về nhà bèn mắng mẹ Lan Hoa một trận. Sau mẹ Lan Hoa oán trách Loan Loan không giúp thì thôi, tại sao lại phải nói cho thôn trưởng, khiến Loan Loan thật sự không biết nói gì.
Thanh quan khó quyết việc nhà, đến cả Bao Thanh Thiên đại nhân công chính không thiên vị cũng không có cách nào khiến mọi chuyện được công bằng, huống chi nàng chỉ là một thôn phụ, nàng cũng không phải Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hóa.
Có điều, lần này trong thôn cũng chỉ yên tĩnh được hai ngày.
Từ khi sinh con xong, Loan Loan cũng chưa đi chợ, sau khi Lai Sinh trở về lại càng không đi. Nhưng khi con lớn hơn một chút thì dần dần phải may vài bộ quần áo, còn có áo bông mùa đông ở nhà cũng ít, không có cách nào nên nàng phải đi chợ một chuyến.
Vợ chồng nàng cũng không yên tâm để Lai Sinh ở nhà một mình, vì thế khi ăn sáng xong, ba người cùng ra ngoài, Lai Sinh đổi một bộ quần áo nửa mới nửa cũ, lại gặp phải thời tiết không tốt, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, Loan Loan bèn cầm một cái mũ rộng vành cho hắn đội vào.
Đến chợ, Lai Sinh vẫn rất nghe lời luôn đi cạnh Loan Loan và Bách Thủ mà không chạy loạn, có điều niềm vui trên mặt hắn chưa từng mất đi, đôi mắt lóe sáng óng ánh một chốc xem cái này, một chốc nhìn cái kia.
Vì không muốn có thêm rắc rối, nên ba người nhanh chóng mua đồ xong, sau cùng mua vải bông xong liền đi thẳng về nhà. Trên đường về gặp vợ chồng Vương Lý ôm con, hai người trông thấy Lai Sinh thì rất kinh ngạc, Loan Loan chỉ nói đơn giản Lai Sinh thích ứng với bên kia rồi nên đã trở về, sau đó cũng không nói cái gì khác.
Hai vợ chồng Vương Lý cũng là người thông mình, biết điều nên không có hỏi tiếp. Cùng đi một đoạn đường ngắn rồi mấy người chia tay nhau.
Khi ba người Loan Loan về đến nhà cũng chỉ mới cuối giờ Tỵ (*).
(*) giờ Tỵ: khoảng chín đến mười một giờ sáng.
Hôm nay lúc mua thịt, nàng đặc biệt xin một bộ lòng lợn từ ông chủ hàng thịt, bữa trưa nàng làm món lòng già xào lăn, món này ăn thì ngon nhưng khó rửa sạch mùi. Nàng lấy chậu đổ nước vào rồi bê thẳng ra cửa sân, như vậy sau khi rửa xong có thể đổ thẳng nước bẩn ra ngoài, trong sân sẽ không bị hôi. Bách Thủ lấy xe gỗ nhỏ của con ra, đặt con vào trong xe để thằng bé tự chơi. Lai Sinh nhón hai ngón tay, một tay khác bịt mũi xách lòng lợn ra, lúc đưa cho Loan Loan còn không ngừng nói: “Thứ này thối quá.”
Loan Loan nhận lấy lòng lợn rồi bắt đầu ngồi rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-282.html.]
Đang rửa thì cổng nhà Dương Tuấn Kỳ ở bên cạnh đột nhiên mở ra, truyền đến tiếng nói chuyện lanh lảnh hàm chứa ý cười.
Loan Loan ngoảnh đầu sang thấy mẹ Tuấn Kỳ mặt mũi đầy ý cười, thân mật lôi kéo một người phụ nữ đi ra, người phụ nữ kia xem ra lớn hơn mẹ Tuấn Kỳ mấy tuổi. Nhìn kỹ mới phát hiện thì ra người đến một bà mối, bà chính là bà mối đã được Đàm gia nhờ vả đến nhà bà mối Vương thương lượng hôn sự của Lý Khai Minh.
Chẳng lẽ đến nói chuyện hôn sự sao?
Dương Tuấn Kỳ lớn hơn Dương Uyển, muốn bàn thì cũng là Dương Tuấn Kỳ trước, nhưng hắn vừa mới vào thư viện, nói không chừng sau này tiền đồ rộng mở, mẹ Tuấn Kỳ cam lòng qua loa tìm ngay cho hắn một cuộc hôn nhân vào lúc này sao?
Nàng đang suy nghĩ thì nghe mẹ Tuấn Kỳ nói: “Tỷ tỷ, hôm nay vất vả cho tỷ rồi, nếu tỷ không có việc thì muội nhất định phải mời tỷ ở lại ăn cơm xong rồi mới đi.”
Bà mối kia cũng thân mật kéo tay bà, mặt đầy ý cười nói: “Muội tử đừng khách khí, sau này chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, chuyện này các muội cứ suy nghĩ thật kỹ đi……” Sau đó thấp giọng: “Khuê nữ kia thật không tệ đâu.”
Mẹ Tuấn Kỳ cười gật đầu: “Ta tin tưởng ánh mắt của lão tỷ tỷ. ….” Nói xong liếc mắt nhìn Loan Loan đang rửa lòng ở ven đường, hạ thấp giọng nhưng đủ cho nàng nghe thấy: “Tuấn Kỳ nhà chúng ta sau này phải đến thư viện học tập, nên phải tìm người hào phóng, hiền thục, hiểu chuyện chứ.” Trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Bà mối nghe vậy vội vàng gật đầu, tám dặm mười thôn quanh đây người có thể được vào thư viện cũng không nhiều, bà ước gì có thể kết chút quan hệ với người nhà thế này, nhỡ đâu sau này một ngày nào đó có thể tìm đến nhờ giúp đỡ.
Miệng cũng phụ họa khen: “Tuấn Kỳ nhà muội là người may mắn, sau này thời gian tốt còn dài, không giống như người nào đó.”
Mẹ Tuấn Kỳ nghe thấy lời này thì rất thoải mái, nghe xong cũng hiểu ý, vì thế trên mặt đều tràn đầy vui vẻ, lại khoát tay vờ như rất hào phóng: “Ta cứ sống cho mình thôi, mặc kệ những người thích trợn mắt uống dấm chua đi.”
Bà mai cười ha ha nịnh nọt thêm mấy câu rồi vẫy khăn đi.
Mẹ Tuấn Kỳ cười nhẹ nhàng đưa mắt nhìn bà mối, xoay người trông thấy Loan Loan thì nhếch khóe miệng hừ một tiếng, làm ra vẻ khó chịu phẩy phẩy tay ở trước mặt, lớn tiếng nói: “Mùi gì đây chứ? Hôi quá.” Sau đó quay người đi vào sân nhà mình.
Loan Loan không để ý đến bà ta, từ sau khi Dương Tuấn Kỳ vào thư viện, mẹ Tuấn Kỳ thay đổi tính tình, trước kia không thích đi ra ngoài, bây giờ mỗi ngày đều phải đi ra ngoài la cà, nghe người khác nói lời nịnh nọt, nụ cười và vẻ đắc ý trên mặt chưa từng ngừng qua, người trước người sau đều cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc. Nếu đổi lại bình thường mà thấy Loan Loan, bà ta nhất định sẽ im lặng lầm lì đóng cửa lại, sau đó vào nhà tự nhỏ giọng lầm bầm bất mãn mấy câu.
Loan Loan cũng chẳng muốn so đo với bà ta, loại người này nếu ngươi càng trả lời thì bà ta càng được nước không buông tha ngươi.