Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:20:18
Lượt xem: 18

Điều này đã khiến cho hai người thở phào nhẹ nhõm. Hôm sau, bữa sáng là do Bách Thủ làm, vẫn là cháo. Trẻ con sinh hoạt đều rất có quy luật, đến giờ là tỉnh, Loan Loan trước tiên phải cho con ăn rồi mới làm những việc khác. Ăn sáng xong, Bách Thủ đánh xe trâu ra chợ. Loan Loan đóng cổng, ôm con nhìn vào phòng Lai Sinh, Lai Sinh nhàm chán nằm trên giường, mắt nhìn lên nóc nhà, thấy Loan Loan vào, hắn hiếu kì nhìn đứa bé. Đứa bé cũng mở to đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, Loan Loan cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai vẫy vẫy với Lai Sinh, cũng dạy bé nói: “Hán Nhi à, con xem, chú nhỏ về rồi kìa, nào, con mau gọi chú nhỏ đi.”

Trẻ con không biết nói chuyện, vẫn trợn tròn mắt tò mò nhìn Lai Sinh.

Sau đó Loan Loan lại nhìn về phía Lai Sinh: “Đây là Hán Nhi, đệ xem thằng bé đã lớn như vậy rồi này, đệ cũng không nhận ra đúng không, lúc nó mới sinh ra hằng ngày đệ đều ngồi xổm ở cạnh giường nhỏ chơi với nó đấy.”

Lai Sinh chớp chớp mắt nhìn đứa bé đáng yêu.

Loan Loan thở dài, ôm con ra khỏi phòng. Lấy xe gỗ của thằng bé ra, đem đồ chơi Bách Thủ tự làm cho nó, trên đó có buộc một sợi dây đỏ, bên trên buộc hai cái chuông, khi lắc vang lên tiếng leng keng là có thể hấp dẫn sự chú ý của trẻ con. Nhìn con trai chơi vui vẻ, nàng ra sau nhà cho gà ăn. Chờ khi nàng trở lại sân thì thấy Lai Sinh không biết dậy từ lúc nào, đang ngồi xiêu vẹo ở bậc cửa cách đứa trẻ không xa, Hán Nhi cầm đồ chơi không ngừng gõ lên chiếc xe gỗ, tiếng gỗ gõ bang bang và tiếng chuông dễ nghe xen lẫn cùng vang lên, chọc thằng bé hé miệng cười không ngừng, thỉnh thoảng còn quay đầu sang hé miệng cười với Lai Sinh.

Lai Sinh thì lẳng lặng ngồi bên cạnh như thế, nghiêng đầu tò mò nhìn thằng bé. Loan Loan cũng không ngăn cản Lai Sinh chơi cùng thằng bé, vì chỉ khi bản thân hắn chủ động tiếp xúc, mới có thể hòa hợp với gia đình này một lần nữa, mới có thể không quên những ngày trước kia.

Bách Thủ trở về rất nhanh, hắn mua thịt và một ít đồ Lai Sinh thích ăn. Buổi trưa Loan Loan cố ý thịt một con gà, hầm canh cho Lai Sinh bồi bổ cơ thể. Bách Thủ lấy toàn bộ đồ ăn ra, Lai Sinh chỉ lấy một miếng nhỏ. Bách Thủ bèn khuyến khích hắn cứ tùy ý chọn, lấy những gì mình thích mang về phòng mình, muốn ăn lúc nào cũng được. Lai Sinh nhận được ánh mắt khích lệ của Bách Thủ, lúc này mới thả lỏng lấy hơn phân nửa đồ ăn vặt mang về phòng mình.

Sau đó Bách Thủ dùng giấy dầu gói kĩ chỗ còn thừa lại, bỏ vào trong giỏ trúc, treo giỏ vào chỗ dễ thấy trong nhà chính, đồng thời cũng nói cho hắn biết: “Ca để toàn bộ thức ăn ở chỗ này, đệ muốn ăn thì tự tới đây lấy là được. Lai Sinh, đệ phải nhớ kĩ, nơi này là nhà đệ, vĩnh viễn là nhà của đệ, ca và chị dâu vĩnh viễn sẽ không ức h.i.ế.p đệ……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-280.html.]

Nói một trận khiến Loan Loan cũng cảm động, nếu là người bình thường sợ rằng nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, nhưng Lai Sinh lại là một ví dụ đặc thù, hắn lẳng lặng nhìn Bách Thủ, không có phản ứng giống như hai người chờ mong, có điều lại mỉm cười với Bách Thủ, đây cũng là một tiến bộ lớn rồi.

Chuyện Lai Sinh lặng lẽ trở về Dương gia thôn không có ai biết. Mỗi ngày Loan Loan đều thay đổi cách làm những món ăn hắn thích, Bách Thủ cũng đều đặn cách một ngày lại đi chợ mua một miếng thịt về, có mấy lần bị người khác thấy, mọi người còn cười hắn, nói nhà hắn gần đây ăn khỏe thật đấy? Bọn họ đều hi vọng thân thể Lai Sinh sớm bình phục, những thứ thuốc trị thương mà hôm hai người Tạ Thiên đưa Lai Sinh về có đưa một ít, bôi mấy ngày, đợi đến khi vết thương có dấu hiệu kết vảy thì đã hết thuốc để bôi từ lâu.

Ngày thứ ba, Bách Thủ lặng lẽ đến nhà Dương Nghĩa Trí, kể lại đại khái chuyện Lai Sinh về. Sau đó, Dương Nghĩa Trí chọn lúc không ai chú ý đến thăm Lai Sinh một lần, trông thấy Lai Sinh gầy gò, Dương Nghĩa Trí cũng rất sửng sốt, rồi quay sang thở thật dài. Ba người không nhắc đến chuyện này với người khác, còn Lai Sinh thì cho tới bây giờ cũng không bước ra sân, cho nên người trong thôn cũng không biết hắn đã trở về.

Qua nửa tháng, Lai Sinh với Loan Loan và Bách Thủ cũng đã khôi phục như trước kia, hắn biết Bách Thủ và Loan Loan sẽ không hại người một nhà. Còn đối với người khác, dường như hắn vẫn còn giữ không ít cảnh giác, trước kia hắn cứ thích đi ra ngoài chơi, mà hiện giờ thì ngay cả cửa sân cũng không ra mở.

Chỉ là rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, hai người đã hỏi hai lần, Lai Sinh chỉ vừa sợ hãi vừa thương tâm nói mấy câu: “Bọn họ đều rất hung dữ.” “Đệ không muốn bị đánh, đệ muốn ăn thịt.” vân vân…..

Chỉ vài từ trong lời nói của hắn, Bách Thủ và Loan Loan cũng đoán ra được một chút.

Âu Dương đại lão gia chắc chắn đã lợi dụng Lai Sinh ngồi lên vị trí gia chủ, sau đó ghét bỏ Lai Sinh quá ngốc, vốn dĩ ông ta không hề có tình phụ tử gì với Lai Sinh, hơn nữa mời người dạy Lai Sinh cũng không có hiệu quả, Lai Sinh cả ngày chỉ biết chơi rồi ăn. Nhất định Âu Dương đại lão gia cảm thấy giữ lại một đứa con trai như vậy thật mất hết mặt mũi, còn không bằng nhận nuôi một người trong tộc. Người nhà giàu đều nhìn sắc mặt mà làm việc, dần dần Lai Sinh không chỉ bị Âu Dương đại lão gia trách mắng, đánh đập, mà còn bị người hầu bắt nạt.

Về phần tại sao truyền đến tin Lai Sinh chết, mà hai người Tạ Thiên lại tìm được hắn trong một con hẻm nhỏ thì chỉ sợ cũng chỉ có trời mới biết.

Loading...