Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 275: Tin dữ
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:16:47
Lượt xem: 22
Sau khi thu hoạch lúa xong, mọi người từ từ thu dọn ruộng đồng rồi lại tiếp tục gieo giống. Chờ khi gieo giống xong, công việc ngoài đồng coi như đã thật sự hoàn thành. Không có Lai Sinh, nhưng trong nhà lại có thêm đứa bé, Loan Loan và Bách Thủ quả thực loay hoay trước sau không xuể.
Nhưng mà không đợi hai người thở phào nhẹ nhõm, buổi sáng nhân lúc rảnh rỗi Bách Thủ lại tranh thủ lên núi săn thú, hắn giữ lại một con gà rừng hầm canh, còn mấy con khác thì đem ra chợ bán. Sau khi trở về, cảm xúc hắn vẫn luôn bất thường.
Bách Thủ vốn không phải là người biết nói dối, mặc dù sau khi trở về vẫn giúp Loan Loan nấu cơm, giặt đồ như thường ngày, nhưng lúc Loan Loan ôm con ngồi nghỉ ngơi trong sân, nàng đã nói chuyện với hắn nhiều lần thế mà hắn đều không nghe thấy.
Nàng bảo hắn vào nhà lấy tã cho con, hắn lại mang ra một bộ quần áo, bảo hắn ra vườn rau nhổ cỏ, hắn lại ngồi xổm ngẩn người trong vườn, lại còn cười nói với Loan Loan là mình chỉ hơi mệt. Có điều, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy có khá miễn cưỡng.
Từ trước tới giờ Bách Thủ chưa bao giờ như vậy, trước đây cũng có thời gian mệt mỏi thế nhưng hắn chưa từng phàn nàn một câu nào, huống chi hai ngày này trong nhà đã rảnh rỗi nhiều.
Sau đó Loan Loan lại hỏi hắn lần nữa, cộng thêm uy hiếp, rốt cục hắn cũng thỏa hiệp, hắn mang thần sắc bất an, ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt lo lắng nói cho Loan Loan một tin như sét đánh giữa trời quang: “. . .Tạ đại ca nói, vài ngày trước Âu Dương gia làm tang sự.”
Loan Loan chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, không nghe rõ một lời an ủi nào của Bách Thủ. Bách Thủ nói không rõ ràng lắm nhưng nàng đã đoán được ý hắn nói tới người nào.
Lai Sinh mặc dù không có chút quan hệ gì với bọn họ, nhưng đã chung sống hơn một năm trời, bọn họ còn hơn cả người thân. Người đang sống sờ sờ khỏe mạnh như vậy, sao có thể nói mất là mất được?
Nói là do bệnh nặng bộc phát thì nàng tuyệt đối không tin. Người Âu Dương phủ sao lại âm độc như vậy?
Loan Loan vỗ mạnh trên bàn, bàn tay lập tức bắt đầu đỏ bừng đau nhức, nhưng nàng lại không hề có chút cảm giác nào, chỉ trừng mắt phẫn nộ hét lên: “Ta không tin, ta muốn báo quan. Âu Dương gia nhất định phải giải thích cho rõ ràng chuyện này.”
Bách Thủ vội vàng kéo nàng lại: “Nàng bình tĩnh một chút, đừng xúc động như thế, đó chính là cha ruột của đệ ấy mà.”
Loan Loan sửng sốt, đúng vậy, đó là cha hắn, cho dù bọn họ có đi thì lấy danh nghĩa gì đây? Đối mặt với quan phủ, Âu Dương lão gia có thể có rất nhiều cách bao biện.
“Làm tương đối đơn giản, kín đáo, nhưng vẫn có không ít người biết.”
Tang sự làm đơn giản, người bên ngoài cũng không biết. Chỉ có người có chút ít quan hệ mới biết được vài tin tức nội tình, cũng nói rõ là quan phủ cũng đã biết. Vậy Lai Sinh thật sự c.h.ế.t ngoài ý muốn?
Nghĩ lại thì nàng lại cảm thấy không đúng, cho dù quan phủ biết nội tình gì đó thì thế nào? Chuyện bên trong phủ đệ nhà cao cửa rộng rất phức tạp, bản thân người ta cũng không nói gì. Huyện thái gia sao lại ngốc đến mức tự mình đi tìm việc chứ.
Hơn nữa ai dại gì không có việc gì lại đi đắc tội gia đình giàu có như Âu Dương gia? Chỉ sợ Huyện thái gia nhiều khi còn đang chờ Âu Dương gia mang bạc đến tặng đấy!
Loan Loan vẫn không tin: “Hiện tại Âu Dương gia là do Âu Dương Đại lão gia làm chủ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-275-tin-du.html.]
“Phải, dựa theo di chúc của Âu Dương lão thái gia, gia chủ hiện tại của Âu Dương gia là Âu Dương Đại lão gia.”
Theo lời Tạ Thiên nói, trước tiên là Âu Dương lão thái gia mất, rồi ngay sau đó Lai Sinh cũng c.h.ế.t ngoài ý muốn? Nào có chuyện khéo như thế.
Nàng và Bách Thủ đều biết, chuyện này không có chứng cứ cụ thể thì không thể nói lung tung. Nhưng nếu cứ bỏ qua chuyện này như vậy, bọn họ lại cảm thấy thật có lỗi với ông nội Lai Sinh.
Hai người thương lượng một hồi, quyết định sẽ do Bách Thủ đi nhờ Tạ Thiên nghe ngóng một phen.
Ngày tiếp theo, Bách Thủ lập tức lên chợ, khi tìm được Tạ Thiên, hắn khéo léo tỏ vẻ cả nhà hắn rất lo lắng cho Lai Sinh, họ không thể tin mới qua mấy tháng mà Lai Sinh đã chết, hi vọng Tạ Thiên có thể giúp đỡ hỏi thăm tình hình một chút.
Trong nha môn đã gặp nhiều, đương nhiên Tạ Thiên biết rõ loại nhà cao cửa rộng như Âu Dương phủ không đơn giản. Hơn nữa hắn cũng giao hảo với Bách Thủ, chuyện này cũng chỉ là hỏi thăm chút tin tức nên đáp ứng vô cùng thoải mái.
Chuyện này Loan Loan và Bách Thủ không nói cho thôn trưởng Dương Nghĩa Trí biết, bọn họ muốn xác định tính chân thật của chuyện này rồi nói sau. Trong lòng có chuyện lo lắng, cả ngày cũng mệt mỏi. Trong một gian phòng khác đều là đồ trước kia Lai Sinh dùng qua, trên bàn còn có con lật đật Âu Dương Chất cho hắn, trong tủ xếp đầy quần áo cũ của hắn, còn có những khúc vải tốt còn chưa dùng qua. Những thứ này nàng thường xuyên sửa sang lại, mỗi ngày đều quét dọn bụi bặm, vốn còn hy vọng xa vời một ngày nào đó Lai Sinh có thể trở về, có thể dùng tới những món đồ này. Bây giờ tốt rồi, những thứ này cuối cùng cũng không dùng được nữa.
Cũng không biết Âu Dương gia chôn cất hắn ở đâu? Còn cả chuyện nhập gia phả?
Nghĩ đến những điều này, trong hốc mắt Loan Loan đã đầy nước!
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba Bách Thủ lại đi chợ một chuyến nhưng không gặp được Tạ Thiên. Chuyện hỏi thăm tin tức ở huyện thành cuối cùng cũng khá khó khăn, vì thế Bách Thủ cũng không để lại lời nhắn gì mà tự trở về. Thừa dịp có thời gian rảnh, hắn lên núi thu hoạch ngô. Tạ Thiên vẫn chưa truyền tin đến, hai người chờ đợi đều có chút sốt ruột, sau đó Bách Thủ đã đi chợ hai lần, nhưng đều không gặp được ai, hắn tìm người khác hỏi thì mới biết hóa ra là nha môn có việc, Tạ Thiên và Mã Nhạn mấy ngày nay đều bận rộn.
Bách Thủ mua một miếng thịt và táo khô vì trước kia Loan Loan đã nói với hắn táo khô rất tốt cho cơ thể.
Sau đó đánh xe trâu trở về Dương gia thôn.
Sau khi Loan Loan biết vẫn có chút thất vọng, trong lòng lại có phần không yên.
Bách Thủ vừa lấy đồ trong gùi ra vừa nói: “Âu Dương phủ nhiều quy củ, quản lại nghiêm, nên chuyện nghe ngóng cũng không phải dễ dàng.”
Loan Loan không thể không ép mình bình tĩnh lại.
Chờ Bách Thủ đeo gùi đi ra ngoài, nàng vào dỗ con ngủ xong. Lúc này mới bỏ đống quần áo bẩn tích trữ hai ngày nay vào trong chậu, múc nước rồi bắt đầu giặt giũ.
Có điều giặt được một lúc nàng lại thất thần, cho đến khi bà mối Vương ở bên cạnh gọi thì nàng mới phục hồi lại tinh thần.