Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 263: Cuộc sống khi Bách Thủ vắng nhà
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:44:35
Lượt xem: 57
Thừa dịp hai người trở về, mẹ Loan Loan lại bắt đầu tố khổ: “. . .Từ sau chuyện đó chẳng có bà mối nào tới nhà cả, mẹ cũng nhờ người ta để ý giúp, tuy lúc đó chúng ta tìm được cớ, nhưng chuyện kia cũng đã ầm ĩ một trận, mấy nhà xung quanh biết chuyện sợ rằng cũng không muốn tới đặt vấn đề hôn sự . . . Sau đó, mẹ thật vất vả mới nhờ được một bà mối, nói là nhà Vương Nhị Ngưu ở thôn bên cạnh không tệ, gia cảnh bình thường, Vương Nhị Ngưu là một người đàng hoàng chăm chỉ. Vốn mẹ với cha con cảm thấy cửa hôn sự này cũng được, nhưng sau đó có người nhờ vả đến nhà mai mối, nghe bà mối đó nói nhà người kia bán bánh bao ở chợ, vốn dĩ không phải là người ở trấn trên, mà là người vùng ngoài chuyển đến, gia đình cũng có tiền, trước đó không lâu mới mua một cái viện nhỏ ở trên thị trấn, có hai gian nhà giữa, một gian nhà chính, một gian thiên phòng, đối với nông dân như ta mà nói thế thì cũng đã là tốt rồi.”
Loan Loan bày quán bán bánh ở chợ một thời gian ngắn, cũng biết một hai nhà bán bánh bao, nàng hỏi: “Gia đình đó họ gì?”
“Họ Ngưu, nam nhân kia gọi là Ngưu Sơn.”
Cửa hàng bánh bao Ngưu gia Loan Loan cũng không quá quen thuộc, có điều nàng biết quả thực nhà hắn không phải là cửa hàng bán bánh bao đắt hàng nhất ở chợ.
“Sau chuyện lần trước trong lòng chúng ta đều có điểm kiêng dè, không biết chuyện này nên làm sao, vốn là hai ngày trước mẹ và cha con đã bàn bạc chọn ngày đi tìm con để thương lượng với các con chuyện này một chút, không ngờ hôm nay các con đã tới đây rồi. Đều nói một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ rắn, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn hi vọng muội muội con có thể tìm một gia đình tốt. Các con ở chợ hẳn cũng biết vài người, vậy thì giúp muội muội con hỏi thăm một chút xem sao. Có thể kết thành thông gia với gia đình có nề nếp bổn phận tất nhiên là chuyện tốt, còn nếu như trong ngoài không đồng nhất thì vẫn nên thôi đi.”
Loan Loan gật đầu, đó là chuyện nhỏ, đến chợ tìm người hỏi thì biết ngay tình huống Ngưu gia thôi.
Vương Tiểu Thảo cũng đã có kinh nghiệm, biết chuyện này còn phải phiền toái Loan Loan và Bách Thủ, vì thế lúc gần đi còn nói cảm ơn với hai người.
Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, nói xong chuyện Vương Tiểu Thảo, Loan Loan và Bách Thủ ôm con đánh xe trâu về Dương gia thôn. Vừa về đến nhà, Mạch Thảo đã bưng bánh tới, cô bé đưa bánh cho Loan Loan, ra dấu một hồi với Loan Loan, khua chân múa tay vài lần, Loan Loan mới hiểu sơ ý của cô bé.
“Muội muốn hỏi Lai Sinh lúc nào thì trở về à?”
Mạch Thảo vội vàng gật đầu.
Lai Sinh đôi khi bướng bỉnh nhưng đối với Mạch Thảo lại rất tốt.
Nhưng nàng cũng không biết lúc nào có thể gặp lại Lai Sinh. Có lẽ là thật lâu sau này. . . . . . Hoặc có lẽ đời này cũng không có cơ hội!
Trung thu năm nay là Trung thu quạnh quẽ nhất kể từ khi Loan Loan tới nơi này. Hai người mang bánh Trung thu cúng Nguyệt thần. Loan Loan chỉ cắn hai miếng bánh trung thu, ăn vào trong miệng thì ngọt ngào, nhưng vào trong lòng thì lại chua chát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-263-cuoc-song-khi-bach-thu-vang-nha.html.]
Bách Thủ cũng chỉ ăn nửa phần, một bao bánh Trung thu lớn gần như không hề động tới.
Loan Loan nhìn thấy thế trong lòng không kìm được mà than thở, nếu là có Lai Sinh ở đây thì chắc chắn những cái bánh Trung thu này đã hết một nửa rồi. Hắn không chỉ vừa ăn vừa uống, thỉnh thoảng còn có thể chỉ vào ngôi sao sáng trên bầu trời hỏi lung tung này kia.
Cũng không biết hắn sống ở Âu Dương gia thế nào!
Ngày hôm sau, Bách Thủ đi chợ.
Nếu muốn biết tình huống trên thị trấn thì tìm nha môn hỏi thăm là rõ ràng hơn cả.
Bách Thủ tìm được Tạ Thiên hỏi tình huống Ngưu gia.
Tình huống căn bản cũng giống như bà mối kia nói. Năm đó lúc gặp tai nạn họ đã chuyển đến đây, cả nhà đều là người trung thực chăm chỉ. Ban đầu họ chỉ bày hàng rong làm ăn nhỏ, sau đó để dành được chút bạc bèn thuê cửa hàng bán bánh bao, Ngưu Sơn đã hơn hai mươi rồi, hắn muốn tìm một người vợ thật thà. Trước kia cũng đã làm mối mấy nhà trên chợ cho hắn, nhưng hắn ngại những cô nương đó ở nhà được nuông chiều, gả vào nhà hắn rồi không chừng mẹ hắn còn phải đi hầu ngược lại nên không đồng ý. Mà bản thân mẹ Ngưu Sơn xuất thân từ nông thôn, bà không muốn con trai mình cũng lấy một người nông phụ không hiểu biết gì. Nông dân phần lớn không biết chữ, nên hành xử với người khác đương nhiên thua kém hơn những thiên kim tiểu thư kia, hơn nữa nông dân không chú trọng điều gì cả. Mẹ Ngưu Sơn không hy vọng con dâu là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, mà cũng đừng là người phụ nữ dã man không hiểu gì.
Cho nên khi bà mối giới thiệu những cô nương ở nông thôn thì bà không nhìn được cô nào.
Sau đó trong lúc vô tình hỏi thăm được Vương Tiểu Thảo, vóc người không tệ, xinh xắn hoạt bát, đại tỷ gả cho một người nông dân, cũng là gia đình trung thực. Nhị tỷ phu cũng là một người nông dân, nhưng là một người giỏi săn bắn, từng giúp nha môn lên núi g.i.ế.c sói, được mọi người cùng khen ngợi. Còn có Nhị tỷ nàng, là nông dân nhưng nói chuyện làm việc thông tình đạt lý, ngay cả vài phu nhân trên thị trấn đều kém hơn, là một người có kiến thức. Hơn nữa còn tài giỏi, hàng năm nàng đều dẫn tập thể người trong thôn đi làm việc cho “Quán rượu Phúc sinh ” trên thị trấn. Không chỉ được quán rượu khen ngợi năng lực của nàng, mà tiền công cho người trong thôn cũng rất nhiều, quan hệ trong thôn lại còn rất tốt.
Chính vì nguyên nhân như thế, mẹ Ngưu Sơn mới nhờ người tới nhà làm mai.
Mà gia cảnh Ngưu Sơn này quả thực cũng bình thường, từ khi mua cái viện nhỏ này thì trong nhà cũng không còn bạc gì, gia đình như vậy tìm đến Vương Tiểu Thảo mới có thể mai mối thuận lợi.
Bách Thủ còn cố ý đến tiệm bánh bao Ngưu gia mua bánh bao, thấy Ngưu Sơn lớn lên ngũ quan đoan chính, da hơi đen một chút, nhưng mà nam nhân đen một chút cũng không sao. Sau đó lại hỏi thăm hàng xóm xung quanh thái độ đối nhân xử thế của người nhà này, mọi người đều nói Ngưu Sơn là một người trung thực, mẹ Ngưu Sơn có đôi khi hơi so đo, nhưng bản chất lại là người tốt.