Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 253: Sinh con, tình hình thực tế
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:01:20
Lượt xem: 74
Sáng sớm ngày hôm sau Bách Thủ lập tức đi chợ, Loan Loan sợ lại xảy ra chuyện gì, nên để Lai Sinh ở nhà chơi. Chưa tới bữa trưa thì Bách Thủ về, hắn đã nhờ Tạ đại ca và Mã đại ca ở huyện nha hỏi thăm, vì Âu Dương gia ở huyện thành, mà hai người họ chỉ là nha dịch nho nhỏ nên cũng không hiểu quá rõ chuyện của Âu Dương gia. Nhưng bọn họ đã đồng ý rồi, đợi khi bọn họ hỏi thăm rõ ràng rồi sẽ trả lời Bách Thủ.
Để bảo đảm, Bách Thủ lại đến quán rượu tìm Dư chưởng quỹ, Dư chưởng quỹ ngược lại lại biết người Âu Dương gia, nhưng chỉ biết Âu Dương gia cũng là gia đình thương nhân, mặc dù làm ăn không lớn bằng Tạ gia, nhưng cũng coi như không tệ, hơn nữa mấy năm này làm ăn càng ngày càng tốt, có điều ông cũng không hiểu lắm về tình huống trong nhà Âu Dương.
Có người hai bên giúp đỡ nghe ngóng, Loan Loan và Bách Thủ mới hơi yên tâm chút. Chuyện này đã ảnh hưởng không nhỏ đến gia đình bọn họ.
Mặc dù như thế, nhưng việc đồng áng thì vẫn phải làm.
Bách Thủ dẫn Lai Sinh ra đồng làm việc, ươm mạ, đợi đến khi mạ lên tốt, thì bắt đầu cấy mạ.
Nói là giúp đỡ, nhưng thật ra thì Lai Sinh cũng không làm được gì, chỉ ở bên cạnh phụ chuyển đồ, làm chút việc đơn giản, còn việc cấy mạ thì thực không dám để cho hắn làm. Hắn không chỉ cắm mạ lộn xộn lệch lạc, ngã trái ngã phải, mà chia mạ ít hay nhiều cũng không đều, cuối cùng còn phải để Bách Thủ nhổ lên cấy lại, lại càng thêm khó khăn.
Kể từ đó, Bách Thủ rất mệt nhọc, hết bận việc đồng áng, về nhà còn phải làm việc, tự nhiên tốc độ cấy mạ cũng rất chậm. May là những nhà khác có quan hệ tốt với nhà nàng sau khi cấy xong thì lập tức tới giúp đỡ hắn.
Có người hỗ trợ, Bách Thủ dứt khoát để Lai Sinh về nhà cùng Loan Loan, như thế buổi chiều Lai Sinh còn có thể lên núi cắt về chút rau cho lợn, giúp đỡ quét sân, giặt quần áo, cái gì không biết, Loan Loan sẽ đứng bên cạnh dạy hắn.
Lúc này Bách Thủ mới yên tâm hơn một chút. Mà những người đến giúp kia biết Loan Loan không tiện, Bách Thủ mỗi ngày đều rất cực khổ, nên mỗi bữa họ đều trở về nhà mình ăn cơm, Loan Loan cứ mời nhưng họ cũng không ở lại, trong lòng nàng vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động.
Đều là những người làm việc quen tay, không tới hai ngày đã cấy xong toàn bộ vài mẫu ruộng, nhưng chưa để cho Bách Thủ thở phào nhẹ nhõm thì bên kia ở ruộng vừa cấy xong, bên này Loan Loan lại muốn sinh.
Hôm đó, nàng đang đứng trong sân chỉ huy Lai Sinh phơi nắng ga giường thì đột nhiên bụng đau quặn, đau theo từng cơn, hết cơn thì lại không đau nữa. Loan Loan biết ngày sinh mình dự tính đã tới, mọi người đều nói một ngày trước khi sinh sẽ có triệu chứng không khỏe, nhưng nàng thì ngược lại không có cảm giác đau quặn bụng dưới như lời mọi người nói, nên cũng không để trong lòng, nàng nghĩ chờ làm xong việc trước đã rồi để cho Bách Thủ đi đến nhà bà mụ nói trước một tiếng. Kết quả chưa tới nửa khắc đồng hồ, bụng lại bắt đầu đau từng cơn, hơn nữa từng cơn tiếp từng cơn, càng ngày càng đau, đau đến nỗi nàng không thể thả lỏng được. Mồ hôi trên trán túa ra, nàng cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt đồ vật đến mức nổi cả gân xanh. Lai Sinh bị dọa đến nỗi ném cả cái chậu trong tay đi, ba chân bốn cẳng chạy ra đồng gọi Bách Thủ về. Lúc hắn về đến nhà, Loan Loan đã nằm c.h.ế.t dí trên giường, đau đớn đến mức sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-253-sinh-con-tinh-hinh-thuc-te.html.]
Sự đau đớn sống không bằng c.h.ế.t kia khiến cho nàng cả đời khó quên.
Bách Thủ tìm mẹ Nguyên Bảo tới giúp đỡ. Sau đó lại đi mời bà mụ, không nghĩ tới Loan Loan nói sinh là sinh, dọa đám người mẹ Nguyên Bảo hết hồn. May là mẹ Nguyên Bảo và bà nội Nguyên Bảo đều là người có kinh nghiệm, nếu không trong nhà lại phải gà bay chó sủa một phen.
Mặc dù đột nhiên muốn sinh, nhưng quá trình sinh lại rất thuận lợi, sau nửa canh giờ đứa bé đã được sinh ra.
Nàng sinh được một bé trai, Bách Thủ không kìm được vui mừng. Trước tiên đặt tên cho con, gọi là Dương Ngọc Hán. Tay chân hắn cứng ngắc ôm lấy đứa con mềm mại, thân thể cương cứng, nét mặt tràn đầy yêu thương, miệng không ngừng gọi : “Hán Nhi, Hán Nhi ngoan, Hán Nhi của cha. . . . . .” Tò mò và thương yêu, khiến người bên cạnh không ngừng hé miệng cười, lại không dám cách hắn nửa bước.
Được tin, ngày hôm sau mẹ Loan Loan tới thăm Loan Loan và đứa bé, bà đích thân làm vài món đồ lót và giày nhỏ cho đứa bé, rồi dặn dò Loan Loan trong tháng cần nghỉ ngơi nhiều, không được làm gì, cũng đừng xuống giường. Bà vui vẻ ôm cháu trai, nói cuối cùng Loan Loan đã sinh được con trai cho Bách Thủ, trong lòng bà cũng buông được một tảng đá lớn. Nếu có thể cho Hán Nhi thêm một đệ đệ thì càng tốt, nhưng có con trai rồi thì cũng phải sinh thêm con gái, như vậy trong nhà mới xem như hoà hòa mỹ mỹ chân chân chính chính.
Ngày thứ ba, Vương Lý cũng tới, trong nhà có việc nên Lý Quang Hán không đi cùng, còn đứa bé thì ở nhà cho bà nội trông. Nàng mang cho Loan Loan chút đồ ăn và cũng làm hai bộ quần áo.
Phía trên Loan Loan không có bà bà chỉ điểm, nên nàng bèn nói cho Loan Loan nghe từng cái kinh nghiệm chăm con, lại bảo nàng thương lượng với Bách Thủ, nữ nhân ở cử trong tháng cần được nghỉ ngơi tốt, nếu không sau này sẽ lưu lại bệnh căn, tốt nhất là có thể để Bách Thủ giúp đỡ chăm con khi Loan Loan ở cữ trong tháng rồi chờ ra tháng là được.
Vương Lý còn dặn dò Loan Loan khá nhiều điều cấm kỵ.
Tỷ như không thể ăn món ăn lạnh, không được đụng nước lạnh, phải đội mũ, không thể hóng gió, nếu không sau này lớn tuổi sẽ bị nhức đầu. Ăn cái gì cũng phải ngồi ăn, và cả trong tháng ở cử nhất định không thể tắm gội đầu.
Không tắm cũng được, cùng lắm thì lau người bằng nước ấm là được, nhưng một tháng không gội đầu thì Loan Loan có chút lúng túng, thế thì ra tháng cả người không biết sẽ thối như thế nào!
Biết Loan Loan là một người thích sạch sẻ, Vương Lý sợ miệng thì nàng đồng ý nhưng không làm theo, nên còn cố ý nói cho Bách Thủ biết. Sau đó nàng quả thật có chút không chịu được muốn gội đầu, may là bị Bách Thủ ngăn cản: “Trong tháng không thể gội đầu, chờ ra tháng thì tốt rồi.”