Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 244: Tránh nghi ngờ

Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:44:17
Lượt xem: 87

Ngồi một lúc lâu, Loan Loan cho rằng bà mối Vương khoe khoang con trai mình xong thì sẽ đi, không ngờ tới quay đi quay lại bà lại nói đến chuyện nhà Vương Thanh Sơn.

“….Khi nàng mới vừa vào nhà họ Vương là ta đã nhìn ra rồi, mặc dù là đứa miệng ngọt, nhưng hễ có chuyện gì cũng sẽ không dễ bỏ qua đâu, thế mà mẹ Thanh Sơn còn ra ngoài không ngớt khen con dâu mình tài giỏi thế nào, khéo ăn nói ra sao…”

Loan Loan chợt cảm thấy đau răng, Cát Kim Liên này có thể gả cho Vương Thanh Sơn chẳng lẽ không phải có công lao của bà mối Vương bà hay sao?

“Hiện tại cuối cùng cũng biết lợi hại….Thanh Sơn vốn là người trung thực, bị vợ dụ dỗ vài câu thì cái gì cũng đồng ý hết, mẹ hắn còn không giận dỗi hay sao..”

Mẹ Thanh Sơn cũng chính là mẹ Trường Thọ, tổng cộng sinh được ba đứa con trai, bởi vì Vương Thường bệnh qua đời, khiến cho bà càng thêm thương yêu hai đứa con trai, vì tốt cho con trai, mà bà chỉ hận không thể làm thay cho con trai mọi thứ. Cho nên con trai cưới vợ thì bà cũng muốn nắm bắt tất cả trong tay mình, thấy con dâu trộm lười biếng còn sai khiến con trai bà, thế là bà không chút do dự dạy dỗ con dâu.

Mẹ Kim Đản dù nói thế nào cũng không dám chống đối trưởng bối, nhiều nhất thì ban đêm phàn nàn với Vương Trường Thọ thôi. Mà Cát Kim Liên thì khác, miệng lưỡi không chỉ sắc bén, hơn nữa có gì nói thế, chỉ cần mẹ Thanh Sơn quá đáng, thì nàng sẽ cãi lại vài câu. Thói quen khi còn ở nhà, gả qua bên chồng nhất thời làm sao mà đổi được.

Một lần hai lần, dần dần mẹ Thanh Sơn cảm thấy con dâu không có gia giáo, không biết kính trọng trưởng bối, hơn nữa lại nhìn thấy nàng thỉnh thoảng sai khiến Vương Thanh Sơn làm việc, bà vì đau lòng con trai nên trong lòng càng đau xót. Bà đã khuyên bảo vài lần, Cát Kim Liên nghe xong thì vâng dạ, nhưng vừa quay đầu lại vẫn sai phái Vương Thanh Sơn không ít. Mẹ Thanh Sơn tức giận vô cùng, khổ nỗi con trai lại bằng lòng nghe lời vợ, cho nên lúc nào rảnh là bà ở ngoài sân chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Cát Kim Liên cũng không phải là Mai Tử mà có thể nhẫn nhịn, nàng cũng không trực tiếp ra ngoài so đo với mẹ Thanh Sơn, mà chỉ ở trong phòng phàn nàn với Vương Thanh Sơn: “Chàng đi ra ngoài khuyên nhủ được không? Mẹ chàng cả ngày có chuyện hay không có chuyện cũng cứ kêu gào để cho hàng xóm láng giềng nghe thấy rồi người ta sẽ nói chúng ta thế nào đây!” Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để người ngoài sân nghe thấy.

Mẹ Thanh Sơn tức đến nỗi mặt cũng xanh mét, rồi bà kéo con trai ra nói lí lẽ, con trai lại là người thành thật, đối mặt với bà mẹ hung hãn và vợ thì cả buổi cũng chỉ im thin thít, sau đó dần dần mẹ chồng nàng dâu cũng không nói chuyện với nhau nữa.

Cát Kim Liên thì nghĩ thoáng hơn, dù sao cũng đã cãi nhau trở mặt với mẹ chồng rồi thì nàng vẫn còn nắm được chồng trong tay.

Nhưng lão nhân gia lại không như vậy, cực khổ hai mươi năm nuôi con trai khôn lớn, kết quả cưới vợ về rồi thì ức h.i.ế.p mình. Trong lòng bà càng nghĩ càng không chịu nổi, lại thêm Mai Tử sinh cho Vương Bảo Sơn một cặp sinh đôi. Mà con trai Vương Thường của bà lại không hề để lại kể cả một đứa con gái. Bà nghĩ dù gì thì Mai Tử cũng là nửa con dâu của mình, nên bà vẫn thường đi sang nhà Bảo Sơn, nhìn hai đứa nhỏ giống nhau như đúc liền yêu thích. Vô ý trêu đùa bảo hai đứa bé gọi mình là bà nội, mới đầu mẹ Bảo Sơn còn tưởng bà chỉ đùa mấy đứa nhỏ cho vui. Sau này, mẹ Thanh Sơn vừa vào nhà bế mấy đứa nhỏ liền nói: “Cháu nội ngoan, bà nội đến thăm cháu đây!”

Mẹ Bảo Sơn bèn không vui, đây chính là cháu nội trai của mình mà, thế là hai bà lão vì việc này mà tranh nhau đến đỏ mặt tía tai. Mẹ Thanh Sơn trong lòng tức giận, nên đã một thời gian không đi thăm Mai Tử và mấy đứa nhỏ rồi. Mấy ngày trước đây vì chuyện nhỏ lại cãi nhau ầm ĩ với Cát Kim Liên, hôm nay đúng lúc gặp được bà mối Vương liền lôi kéo bà ấy kể lễ xả đi cơn tức trong lòng.

Đối với chuyện này, Loan Loan cũng không bình luận gì nhiều, dù thế nào đó cũng là con dâu bản thân mẹ Thanh Sơn chọn, lúc này có như thế nào cũng không trách được người khác.

Nàng thật không hiểu nổi, vì sao nhà ai có chút gia trưởng đuối lý thì những người này đều thích nói này nói kia trước mặt nàng thế chứ. May mà nàng lại không phải là người thích nói huyên thuyên, nàng cũng không thích chủ động đi hỏi chuyện thị phi của nhà người ta. Có khi cũng chính là vì điểm này, cho nên những người này mới thích nói trước mặt nàng.

Tiễn chân bà mối Vương, Loan Loan ngồi trong sân hái rau giúp Bách Thủ, lúc trời gần tối thì Lai Sinh về. Vừa vào nhà đã gào lên: “Đệ muốn ăn bánh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-244-tranh-nghi-ngo.html.]

“Hôm nay ca đệ săn được thịt rừng, nên hôm khác ăn bánh đi!” Loan Loan vẫn lụi cụi làm việc nói. Ai ngờ Lai Sinh lập tức tiếp một câu: “Không cần tẩu làm, một lát sẽ có người đưa tới.”

Quả nhiên không đầy một lát Mạch Thảo đã bưng một bát bên trong có mấy cái bánh mang tới, bánh vẫn còn bốc khói nghi ngút, mùi hành thái thơm phưng phức xông vào mũi. Loan Loan cầm một cái nếm thử, mùi vị không khác gì mình làm cả, chỉ là bột mì không mềm bằng mình làm. Nàng vẫn cười cảm ơn Mạch Thảo.

Giờ này mà Mạch Thảo còn đưa bánh tới đây, không cần đoán cũng biết nhất định là tiểu tử Lai Sinh này đến nhà Mạch Thảo, sau đó đòi Mạch Thảo làm rồi mang đến. Để tỏ lòng cảm ơn, Loan Loan cố ý giữ Mạch Thảo ở lại ăn cơm, tối nay Hương Tú không về, chỉ có một mình cô bé nấu cơm cũng phiền toái.

Lúc ăn cơm Lai Sinh biểu hiện đặc biệt ân cần, không ngừng gắp thức ăn cho Mạch Thảo.

Cơm nước xong, Loan Loan và Bách Thủ cùng nhau đưa cô bé về, sau đó Loan Loan đã hỏi Lai Sinh: “Có phải đệ thường xuyên đến nhà Mạch Thảo không?”

“Đúng vậy a, trong thôn không ai làm bánh ngọt ngon bằng nhà họ mà.” Lai Sinh nghiêm túc gật đầu, còn rất chân thành đánh giá một câu.

Lúc này Hương Tú không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có một mình Mạch Thảo, mà cô bé lại là một cô nương. Vì thế Loan Loan đã dặn dò Lai Sinh sau này không được phép tùy tiện đến nhà Mạch Thảo nữa, nếu có chuyện gì thì cũng không được tùy ý vào sân, chỉ được đứng ở ngoài cửa.

Lai Sinh không hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Vì sao vậy?”

“Đệ là con trai, cô bé là con gái, phải biết tránh thị phi. Hơn nữa đến nhà người ta phải có lễ phép, đầu tiên phải gõ cửa!” Loan Loan nghiêm túc dạy hắn.

“Đệ có gõ cửa mà, lần đầu tiên đi đến nhà họ đệ đã gõ cửa xong mới đi vào nha!”

Loan Loan im lặng.

“Mẹ Mạch Thảo thường xuyên không ở nhà, chỉ có một mình cô bé là con gái ở nhà, đệ lại là con trai, đến đó thường xuyên để cho người ta thấy thì không tốt, nếu như đệ thật sự muốn ăn bánh nhà họ, thì có thể nói cho chị dâu biết, chị dâu sẽ dẫn đệ đi.”

“Tại sao nàng ở nhà một mình thì đệ không thể đi? Nếu lúc tẩu ở nhà một mình thì nàng cũng không thể đến nhà chúng ta sao?”

Loan Loan im lặng.

Nói những chuyện này với đứa ngốc không hiểu chuyện thật là phí sức, vì thế nàng dứt khoát không nói thêm lời nào nữa, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nghiêm khắc nói hắn phải làm theo lời nàng nói.

Loading...